Khế ước bỗng phát ra một luồng sức mạnh bí ẩn lao lên trời, biến mất ở tận cuối tinh không.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Phạn cô nương, đây là gì?”
Chu Phạn mỉm cười nói: “Khế ước này không phải khế ước bình thường, được Đại Đạo công nhận, nếu vi phạm sẽ bị tai ương”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thì ra là thế”.
Sau khi ký vào tờ khế ước, người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, thầm nghĩ lẽ nào tên này có âm mưu lớn hơn?
Sao ông ta lại không nhìn ra thái độ của Chu Phạn cô nương này với Diệp Quân khác hẳn chứ?
Nhưng cũng bình thường thôi, tên này có cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo đi theo, lai lịch không hề tầm thường, không biết rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào.
So với hoàng tộc Đại Chu thì sao?
Sở dĩ ông ta đồng ý ký khế ước, ngoài cảm thấy con người Chu Phạn khá tốt, còn một nguyên nhân nữa, đó là ông ta khá hiểu rõ về hoàng tộc Đại Chu.
Đây là một vũ trụ nền văn minh cấp bốn.
Dựa vào cây lớn sẽ được bóng mát.
Sau khi người đàn ông áo đen ký khế ước, Tả Lão nhìn những người còn lại, họ đều lặng thinh không nói.
Ký khế ước?
Dĩ nhiên là không muốn lắm.
Chu Phạn bỗng cười nói: “Các vị cũng đừng suy nghĩ nhiều, hoàng tộc Đại Chu ta chưa từng cưỡng ép ai cả, mà di tích bí cảnh ở đây không thuộc sở hữu của hoàng tộc Đại Chu ta, các vị có thể tự do đi vào bất cứ lúc nào, ta không có quyền ngăn cản các vị. Đương nhiên, ta cũng nói thật, ta đúng là có vài cách bảo vệ mạng sống, nếu bên trong có cường giả cảnh giới Khai Đạo thật, ta sẽ cố gắng bảo vệ người của mình”.
Dứt lời cô ta chậm rãi bước đến trước tòa tháp, xòe bàn tay ra, một long ấn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta nhẹ nhàng đè về phía trước.
Một luồng sáng trắng bỗng lao ra, đi vào trong cửa tòa tháp.
Ầm!
Phong ấn trên cửa tòa tháp bỗng bị phá vỡ, sau đó chậm rãi mở ra.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở một bên, mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta vào thôi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào trong tòa tháp cùng với mấy người Chu Phạn.
Mười một người ở bên ngoài im lặng một lúc, một ông lão dẫn đầu bỗng nói: “Đi thôi”.