Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3785: “Đánh vài chiêu chứ?”




Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn tiền bối”.



Tù Linh xòe tay ra, một tấm bùa đông đặc như nước bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Sau này nếu gặp nguy hiểm, có thể kích hoạt tấm bùa này, nếu không có tình huống đặc biệt, ta sẽ đến”.



Diệp Quân lại chắp tay lại: “Cảm ơn”.





Tù Linh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.



Mặc dù có ý nghĩ tham lam nhưng lập tức đánh bay nó.



Cố Trạch khôn ngoan như vậy cũng không có ý định ra tay cướp lấy, điều này rất bất thường, mình tốt hơn không nên làm chuyện ngu ngốc. Dù sao thì thanh kiếm này cũng có thể phá được trận pháp của Đại Tế Sư, vậy thì người tạo ra kiếm đáng sợ thế nào nữa?







Những người đạt đến cấp bậc này của họ càng biết rõ sự đáng sợ của chưa được biết đến của vũ trụ bao la này, ngươi không bao giờ biết được trong vũ trụ này có những người lớn mạnh thế nào.



Tâm có điều sợ hãi, ắt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.



Tù Linh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Cố Trạch ở đằng xa: “Đánh vài chiêu chứ?”



Cố Trạch lạnh nhạt nói: “Được thôi”.



Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất khỏi đó, cũng không biết đến đâu để đánh nhau, dù sao thời không xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn.



Diệp Quân thu lại ánh mắt, sau đó đi vào trong tháp đen, đi được hai bước, hắn bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn ở một bên, hơi ngờ vực: “Phạn cô nương, cô không đi cùng sao?”



Chu Phạn sửng sốt, có vẻ hơi bất ngờ, cô ta mỉm cười nói: “Lúc nãy tiền bối đó nói, một mình ngươi đi vào”.



Diệp Quân lại lắc đầu: “Chẳng phải cô nói chúng ta là bạn sao? Đã là bạn thì dĩ nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đi cùng đi”.



Chu Phạn nhìn Diệp Quân, thấy dường như không phải là lời nói khách sáo nên cười nói: “Được”.



Nói rồi cô ta và Diệp Quân đi vào tòa tháp đen.







Ba người Hữu Lão và Sậu Nguyên vẫn đứng ở đó.







Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn biến mất ở phía xa, khẽ nói: “Ta thấy hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, hơn nữa còn thông minh như thế”.







Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Sậu Nguyên và Hữu Lão đều nhíu mày.







Hữu Lão bình tĩnh nói: “Tiểu thư nhà ta là hậu duệ của hoàng tộc Đại Chu, mang trong mình dòng máu của hoàng tộc Đại Chu, thậm chí trong tay còn nắm giữ cấm quân hoàng thành Đại Chu, là con cưng của trời thực sự… Người theo đuổi tiểu thư đều là rồng phượng trong đám người, thiên tài xuất thế, đế tử Đại Đạo…”







Sậu Nguyên lạnh lùng nhìn Hữu Lão: “Cậu Diệp nhà ta mang trong mình có ba loại huyết mạch đặc biệt, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể cắt đứt Thần Đạo, đánh với Ách Đạo. Thế hệ trẻ ở cả vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới, cậu Diệp nhà ta đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất chứ?”







Hữu Lão thản nhiên nói: “Trên đời này, một người dù có yêu nghiệt cỡ nào, nếu không có gia thế vững chắc chống đỡ, không chừng một ngày nào đó lại đột ngột thất bại trên con đường Đại Đạo mỏng như băng này đấy. Hơn nữa, một thiên tài chưa trưởng thành hoàn toàn chẳng qua lại nhỏ bé như kiến và hạt bụi khi đứng trước một số thế lực”.







Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Trong mắt vài người, một thế lực lớn mạnh cũng chỉ lớn bằng con kiến mà thôi”.