Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3853: thật sự rất mệt mỏi!”




Đây là lần đầu tiên hắn đồng thời ngưng tụ hai loại huyết mạch, nhưng mà hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.



Có điều lúc này hắn đã không còn lá bài tẩy và đường lui nào nữa rồi.



Chỉ có thể liều mạng chiến đấu thôi!



Tuy tượng thần hai huyết mạch kia vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, nhưng những uy lực huyết mạch đáng sợ đã kéo đến từ trong thiên địa, uy lực huyết mạch cường đại làm bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo phải dừng lại.





Bốn người kinh hãi.



Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng của mình để nâng kiếm Thanh Huyên lên.



Tượng thần huyết mạch vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn sau lưng hắn cũng cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém xuống.







Thấy cảnh này, bốn người nhóm Việt Tôn trợn mắt, không chút do dự đồng thời lùi lại.



Oanh!



Kiếm chém xuống, mắt thường có thể nhìn thấy tất cả tinh hà đều sụp đổ, Việt Tôn đứng đầu cũng bị chém trúng người…



Mà lúc này, sau khi chém ra một kiếm, Diệp Quân chậm rãi ngã về sau, hơn nữa linh hồn của hắn cũng biến mất bằng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Không chỉ thế mà tượng thần hai huyết mạch sau lưng hắn sau khi chém ra một kiếm cũng lập tức vỡ tan, biến thành vô số sức mạnh huyết mạch lan ra xung quanh.



Diệp Quân nhìn vũ trụ tinh không yên tĩnh, ý thức dần tan rã, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ…



Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đuổi theo bước chân của cha ta… thật sự rất mệt mỏi!”



Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng từ từ rơi xuống.



Lúc này, kiếm Thanh Huyên đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, sau đó khẽ rung lên…



Lúc này, một cánh tay giữ lại linh hồn đang rơi xuống của Diệp Quân.



Bốn người nhóm Việt Tôn dừng lại.



Cả bốn nhìn chằm chằm phía xa, nơi đó có một người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng ôm lấy linh hồn của Diệp Quân.





Việt Tôn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Ngươi là ai”.







Người đàn ông vuốt lại vạt áo hơi nhăn cho Diệp Quân, sau đó ngẩng đầu nhìn Việt Tôn, cười khẽ: “Ta là… Diệp Huyên!”



Diệp Huyên!







Nghe thấy lời của người đàn ông áo trắng, Việt Tôn hơi cau mày, sau một lúc lâu suy nghĩ, ông ta lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy”.







Người đàn ông cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ.







Việt Tôn đột nhiên siết chặt tay phải.







Ầm!







Một khí thế đáng sợ như nước lũ kéo về phía người đàn ông áo trắng.