Chu Phạn bình tĩnh nói: “Chẳng phải Ác Đạo Minh nói Tiểu Quân có truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp năm sao? Chúng ta dùng hành động để nói cho chúng biết chúng ta có thật”.
Từ Thiên chắp hai tay lại: “Ta hiểu rồi”.
Chu Phạn nhắm mắt lại, sở dĩ cô ta lấy lửa Thiên Hành ra là muốn để cho vài người biết khó mà lui.
Mặc dù họ không sợ địch mạnh nhưng nếu có thể giảm bớt số kẻ thù thì dĩ nhiên cũng là một chuyện tốt.
Đương nhiên cũng là đang đe dọa vài người.
Khi lửa Thiên Hành xuất hiện ở hoàng vực phía trên hoàng thành Đại Chu, rất nhiều người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Lửa Thiên Hành!
Là cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp, dĩ nhiên họ nhận ra lửa Thiên Hành, đây là thần vật của nền văn minh Thiên Hành – nền văn minh vũ trụ cấp năm trong truyền thuyết.
Một ngọn lửa tiêu diệt cả nền văn minh, Ác Đạo Minh không gạt người.
Diệp Quân có vật của truyền thừa vũ trụ nền văn minh cấp năm thật.
Hơn nữa nền văn minh vũ trụ cấp năm này rất có thể là nền văn minh Thiên Hành.
Không hề do dự, vài cường giả đỉnh cấp lập tức xoay người đi.
Khi nói đến nền văn minh vũ trụ cấp năm, đó không phải là thứ họ có thể dây vào.
Thoáng chốc khí tức bí ẩn xung quanh trên bầu trời hoàng thành Đại Chu giảm bớt tám phần.
Trong tinh không, khi nhìn thấy lửa Thiên Hành, sắc mặt ba người Thạch Thuần cũng trở nên nghiêm trọng.
Người đàn ông áo hoa dẫn đầu khẽ nói: “Lửa Thiên Hành…”, Thạch Thuần nhìn chằm chằm lửa Thiên Hành, không nói gì.
Nữ kiếm tu áo trắng nhíu chặt mày.
Lửa Thiên Hành này cũng hơi khiến cô ta bất ngờ.
Người đàn ông áo hoa nói: “Đại Chu đang cố ý nói cho chúng ta biết họ có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm thật”.
Thạch Thuần bỗng nói: “Đại ca, lửa Thiên Hành đó không có bất kỳ năng lượng nào cả”.
Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Ta biết”, Thạch Thuần muốn nói lại thôi.
Người đàn ông áo hoa nói: “Có thể nói là họ cố ý lấy lửa Thiên Hành ra để hù dọa người khác?”
Thạch Thuần gật đầu: “Trong thế tục, người thật sự có tiền không nên cố ý thể hiện ra, họ cố ý lấy lửa Thiên Hành ra ngược lại cho thấy họ chột dạ”.
Nói đến đây, gã nhìn lửa Thiên Hành đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ kích động: “Đại ca, đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta, chỉ cần chúng ta hành động lần này, sau này sẽ không cần lo lắng nữa. Tất nhiên ta cũng biết điều này rất mạo hiểm, nhưng đáng để mạo hiểm, chỉ cần ba người chúng ta cùng ra tay, nhất định sẽ có cơ hội giết Diệp Quân đó, giết người xong chúng ta chạy, với thực lực của chúng ta, dù thực lực của nữ kiếm tiên váy trắng đó có mạnh đến đâu cũng không thể đuổi kịp chúng ta”.
Ngay lúc này người đàn ông áo hoa bỗng hợp hai ngón tay lại.
Kiếm tu nữ đồ trắng phía sau Thạch Thuần bỗng xuất kiếm.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Thạch Thuần biến sắc, gã xoay người, hai tay giơ lên đỡ, đúng lúc này người đàn ông áo hoa phía sau bất ngờ đấm vào đầu gã.
Rầm!
Cơ thể Thạch Thuần nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.
Người đàn ông áo hoa bóp chặt lấy linh hồn của Thạch Thuần, Thạch Thuần vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tú Võ, huynh!”