Rầm!
Rất nhiều thời không bị tiêu diệt.
Diệp Quân lại lùi về sau cả vạn trượng.
Vừa dừng lại, khóe miệng hắn chảy máu.
Ngay lúc này Hoàng Sơn Ảnh như cảm nhận được gì, cô ta biến sắc: “Cẩn thận”.
Cô ta vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện phía sau Diệp Quân, sau đó tia sáng đâm vào giữa lưng Diệp Quân.
“Ôi vãi!”
Thấy thế Từ Thiên trợn to mắt, mặc kệ cơ thể đang bị nứt ra đó lao đến chỗ Diệp Quân đang đứng.
Vừa lao đến vừa nôn ra máu.
Khi nhìn thấy Diệp Quân bị đánh lén, mọi người đều biến sắc.
Nếu Diệp Quân chết, mọi thứ họ làm đều phí công thật sự, không chỉ thế, họ còn đắc tội với thế lực lớn mạnh Ác Đạo Minh.
Lúc này mấy người Thiên Xích lòng đã nguội lạnh.
Đạo Quân và Nguyên Tướng lại vô cùng sợ hãi, bọn họ cũng giống Từ Thiên, lao thẳng về phía Diệp Quân.
Ngay lúc này trong người Diệp Quân bỗng vang lên tiếng rồng gầm, sau đó uy lực rồng đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong người hắn.
Rầm!
Người đồ đen bí ẩn phía sau Diệp Quân bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.
Lúc này cả người Diệp Quân xuất hiện một bộ áo giáp rồng màu vàng, quanh người còn có khí tức của rồng.
Thấy Diệp Quân không sao, mấy người Từ Thiên đều thở phào.
Lúc này đám người Thiên Xích ở đằng xa cũng thở phào, đều lùi đến cạnh Diệp Quân bảo vệ cho hắn.
Người đồ đen bí ẩn đánh lén Diệp Quân vừa rồi bỗng dần biến mất.
Mọi người cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Tiểu Tháp nói: “Một ngàn trượng về phía bên phải”.
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng: “Tháp gia, tại sao trước đó ngươi không nhắc chứ?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta quên”.
Diệp Quân: “…”
Từ Thiên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, cường giả chi viện của Ác Đạo Minh đến rồi”.