Tất cả mọi người ở lại.
Đương nhiên Diệp Quân rất vui vì chuyện này, bây giờ vũ trụ Quan Huyên đang thiếu cao thủ cảnh giới Khai Đạo nhất, mà những người trước mắt đều không phải cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường, sức chiến đấu vượt xa Khai Đạo bình thường.
Về tinh thể Vĩnh Hằng và quả Đạo Linh, hắn vốn còn lại hai mươi mấy viên tinh thể Vĩnh Hằng, nhưng khi nãy hắn lấy được nhẫn không gian của Thất điện chủ kia, bên trong nhẫn không gian có khoảng một trăm hai mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Một trăm hai mươi viên!
Đúng là kiếm được một khoản!
Ngoài tinh thể Vĩnh Hằng còn có khoảng hai nghìn Tổ Mạch.
Diệp Quân sợ đến mức ngây người.
Hắn không ngờ Thất điện chủ này lại giàu có như thế, tinh thể Vĩnh Hằng quý giá đến vậy mà lại có tận hơn một trăm viên.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, Thất điện chủ này là người đứng đầu một điện, trông chừng một vùng vũ trụ rộng lớn, quyền lực to như thế sao có thể không vơ vét được chút của cải chứ?
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Hoành Sơn Ảnh ở một bên: “Hoành cô nương, đi theo ta”.
Dứt lời hắn dẫn theo Hoành Sơn Ảnh tiến vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi Diệp Quân và Hoành Sơn Ảnh biến mất, Thiên Xích chợt cười nói: “Các vị, sau này chúng ta đã là người cùng một thuyền rồi”.
Tú Võ đột nhiên trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh này tổn thất một vị Thất điện chủ, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua”.
Ác Đạo Minh!
Nét mặt mọi người đều trở nên hơi nặng nề.
Đương nhiên bọn họ cũng không dám coi thường thế lực này.
Lúc này Đạo Quân bên cạnh chợt cất lời: “Các vị lo lắng cũng là chuyện bình thường, dẫu sao Ác Đạo Minh này cũng không phải thế lực đơn giản, dù là đến bây giờ cũng chỉ lộ ra một góc núi băng, nhưng xin các vị nghĩ kỹ, dùng một tia kiếm khí giết chết một cao thủ cảnh giới Khai Đạo là khái niệm như thế nào?”
Mấy người nhóm Thiên Xích nhìn nhau, không thể không nói khi tia kiếm khí kia giết chết Thất điện chủ, bọn họ đều rất khiếp sợ.
Thất điện chủ kia từng lên Trọng Thiên thứ tư, dù lại bị đánh rớt.
Nhưng như thế cũng đã rất kinh khủng rồi.
Chỉ có những người từng đi tới Đăng Thiên Lộ mới biết khó khăn đến mức nào.
Nhưng một cao thủ tuyệt thế như vậy lại bị một tia kiếm khí giết chết trong nháy mắt.
Chủ nhân của kiếm khí cũng không xuất hiện.
Quá khó tin.
Đạo Quân cười nói: “Thật ra các vị cũng đừng xem thường Diệp thiếu, bây giờ tuy cảnh giới của Diệp thiếu còn thấp, nhưng nếu các vị ở đây đấu tay đôi với hắn, ai dám nói có thể dễ dàng chiến thắng hắn không?”
Mọi người im lặng.
Không thể không nói, bọn họ khá là kiêng dè sức mạnh huyết mạch kia của Diệp Quân, đặc biệt là chiêu Nhất Kiếm Trảm Tuổi Thọ của hắn…
Tuổi thọ của bọn họ vốn không còn nhiều, nếu lại bị Diệp Quân chém cho mấy kiếm… Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Đạo Quân lại nói: “Các vị, quý trọng khoảng thời gian này đi! Vì với thiên phú của Diệp thiếu, e rằng không bao lâu nữa sẽ không cần các vị giúp đỡ nữa đâu”.
Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ phức tạp.
Ông ta tận mắt nhìn thấy sự phát triển của Diệp Quân trong khoảng thời gian này, tốc độ trưởng thành có thể miêu tả bằng từ biến thái.