Người phụ nữ váy trắng cũng không giết Bát điện chủ, bà ấy thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn xuống Ác Đạo Ngũ điện chủ trước mặt, trong mắt không chứa đựng chút cảm xúc: “Ngươi có tư cách liên tục gọi tên ta à?”
Ngũ điện chủ hoảng sợ nói: “Ngươi là trên Khai Đạo…”
Trên Khai Đạo!
Nghe thấy lời của Ngũ điện chủ, mí mắt của Bát điện chủ lập tức khẽ giật, không nói gì mà chỉ im lặng dập đầu.
“Trên Khai Đạo?”
Người phụ nữ váy trắng tỏ vẻ khinh thường: “Cũng giống như ngươi, cũng chỉ là một con kiến”.
Ngũ điện chủ: “…”
Trên Khai Đạo là kiến?
Đầu óc Bát điện chủ trống rỗng, sau đó gã lại im lặng dập đầu một cái.
Ngũ điện chủ đột nhiên gào thét, vô số lôi kiếp đáng sợ bất chợt hội tụ từ trong thiên địa, những lôi kiếp kia to như cột, thật sự là huỷ diệt đất trời.
Dù biết rõ không thể thắng được người trước mắt, nhưng cô ta vẫn muốn liều mạng một lần.
Người phụ nữ váy trắng giơ tay đập một cái về phía đầu của Ngũ điện chủ.
Bốp!
Đầu của Ngũ điện chủ lập tức nổ tung, máu tươi bắn tung toé.
Thần hồn tan biến!
Sắc mặt Bát điện chủ tái nhợt, gã lại im lặng dập đầu…
Không biết đã bao lâu trôi qua, thấy không còn động tĩnh gì nữa, gã mới dè dặt ngẩng đầu lên, mà lúc này người phụ nữ váy trắng kia đã không còn ở đây.
Bát điện chủ thoáng chốc xụi lơ ngã xuống đất, sức lực cả người như bị hút khô, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không chết!
Lúc này cả người Bát điện chủ thật sự đều đã tê dại.
Ngũ điện chủ cứ thế bị đập chết trước mặt gã.
Hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Thật sự giống như kiến.
Như nghĩ đến điều gì, Bát điện chủ chợt ngồi dậy nhìn về phía trước mặt, trước mặt gã có một chiếc nhẫn không gian đang lơ lửng.
Trong nhẫn không gian có khoảng hơn một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, còn có hơn một nghìn Tổ Mạch.
Bát điện chủ cất nhẫn không gian gì, sau đó nói: “Cái này dùng để biếu Diệp Quân…”
Nói đến đây, gã như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên tát mình một cái: “Diệp Quân gì chứ, là Diệp thiếu…”
Dứt lời, gã đứng dậy biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.
…
Đại Chu.