Lý Toại Phong quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Dù ngươi chỉ có cảnh giới mười phần thần tính nhưng lại dám đến nơi này, đúng là không đơn giản”.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta cố tình đến đây để rèn luyện bản thân”.
Lý Toại Phong chần chừ một lúc rồi nói: “Người đừng đi tới Trọng Thiên thứ tư, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ”.
Lý Toại Phong cười nói: “Không chỉ về thực lực, vị đạo hữu ở Trọng Thiên thứ tư rất nóng tính, vô cùng khó chịu với người bên ngoài… Không đúng, phải nói là chúng ta đều không thân thiện với người bên ngoài”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”
Lý Toại Phong giải thích: “Mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, mà mỗi thời đại kỷ nguyên đều có rất nhiều tài nguyên, mục đích người bên ngoài đi vào nơi này thật ra là vì cướp tài nguyên…”
Nói đến đây, ông ta đảo mắt nhìn xung quanh với nét mặt phức tạp: “Tài nguyên ở thời đại kỷ nguyên này của ta đã bị cướp sạch rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Với thực lực của tiền bối…”
Nói đến đây, hắn chợt im lặng.
Lý Toại Phong cười: “Nếu là đấu tay đôi, đương nhiên là ta không sợ, nhưng nếu người bên ngoài hợp tác với nhau, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ cướp đi tài nguyên của nơi này thôi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối có nghĩ đến chuyện tìm mấy người giúp đỡ không?”
Lý Toại Phong nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Thiên Khải tiền bối”.
Thiên Khải lập tức xuất hiện.
Lúc này thực lực của Thiên Khải đã hồi phục được hai phần, hơi thở cũng mạnh hơn trước đây khá nhiều.
Đương nhiên điều này cũng đều nhờ có quả Đạo Linh và tinh thể Vĩnh Hằng.
Thấy Thiên Khải, Lý Toại Phong nhất thời ngạc nhiên: “Thiên Khải, huynh có thể rời đi sao?”
Thiên Khải gật đầu: “Đều nhờ Diệp công tử cả”.
Lý Toại Phong lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có thể phá vỡ tù ấn Đại Đạo ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Lý Toại Phong im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”