“A!”
Lúc này, một hoà thượng Mật Tàng ở phía xa đột nhiên chạy tới, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Kiếm tu nhà ngươi đúng là vô sỉ, đã nói không sử dụng thần kiếm mà ngươi vẫn cứ dùng, người… người thật sự quá mặt dày”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ta cũng đã nhận lỗi rồi, ông còn muốn sao nữa?”
Hoà thượng Mật Tàng kia giận dữ nói: “Người cũng đã chết rồi, ngươi nhận lỗi thì có tác dụng gì nữa hả?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vậy ta đốt cho ông ta chút giấy tiền vàng bạc nhé?”
Mọi người: “…”
“A!”
Hoà thượng Mật Tàng kia lập tức hét to: “Kiếm tu vô liêm sỉ, kiếm tu vô liêm sỉ, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ…”
Nói xong, ông ta biến thành một tia Phật quang xông về phía Diệp Quân.
Diệp Quân nhẹ nhàng vung kiếm lên, đất trời thoáng chốc trở nên hư ảo.
Sắc mặt bảy tên hoà thượng kia thoáng chốc thay đổi, bọn họ vội vàng lùi lại, cách xa Diệp Quân.
Vì chiêu kiếm của Diệp Quân đã chém bay năm trăm nghìn năm tuổi thọ của bọn họ.
Bảy hoà thượng vô cùng sợ hãi, không dám tiếp tục tiến lên.
Diệp Quân cười khẩy với bảy hoà thượng: “Không biết xấu hổ? Cảnh giới của lão hoà thượng kia cao hơn ta tận mấy cấp mà còn muốn đánh tay đôi với ta, cái này thì nói là biết xấu hổ à? Cả đám các người vừa xuất hiện đã đánh hội đồng ta, cái này cũng là biết xấu hổ đúng không?”
Hoà thượng dẫn đầu nói với nét mặt nặng nề: “Diệp Quân, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, cùng xông lên”.
Ông ta vừa dứt lời, bảy người đã đồng loạt ra tay đánh hội đồng, mà lúc này, chân trời phía xa chợt vang lên tiếng hét giận dữ: “Ai dám động vào người của Đại Chu ta đấy”.
Ầm!
Thời không phía chân trời rung động, có bốn người nhanh chóng xuất hiện ở nơi đó.
Người tới chính là Hoàng Đế Đại Chu và ba người nhóm Đạo Quân.
Thấy bốn người họ, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đạo Quân tiền bối?”
Đạo Quân khẽ mỉm cười: “Cậu gặp nạn, sao chúng ta có thể không tới được?”
Từ Thiên chắp hai tay, cười nói: “Diệp công tử, cậu tu luyện Kim Cang Thể, nói sao cũng là một nửa người của chùa Phạn Thiên, cậu gặp nạn, đương nhiên chùa Phạn Thiên không thể ngồi yên mặc kệ rồi”.
Đạo Quân liên tục lắc đầu: “Từ Thiên, ta thấy ngươi không giống tu luyện Phật pháp chút nào, rõ ràng là tu luyện da mặt, mặt ngươi ngày càng dày hơn rồi”.
Nguyên Tướng nói: “Ông ta không phải mặt dày, mà là không biết xấu hổ”.
Từ Thiên: “…”