Lúc bọn họ đạt đến Diệt Đạo thì một vài cao thủ cảnh giới Khai Đạo thậm chí còn không có sức đánh trả trước mặt bọn họ!
Mà bây giờ Ung Đế này lại chiến đấu với cao thủ Diệt Đạo bằng cảnh giới Khai Đạo.
Quan trọng nhất là bọn họ biết Chiêu Võ Đạo Đế kia là cao thủ Diệt Đạo chân chính… Mà như thế lại càng đáng sợ hơn.
Thứ hai, bọn họ không ngờ Đại Đạo hiện hữu lại nể mặt Diệp Quân giải trừ Đạo khiển trên người Ung Đế.
Chuyện này quá kỳ quái.
Đại Đạo hiện hữu là một tồn tại như thế nào? Đây là Đại Đạo tối cao của toàn bộ vũ trụ hiện hữu, vậy mà nó lại nể mặt Diệp Quân…
Lúc này bọn họ ngày càng thấy lo lắng hơn.
Dù hiện tại Ung Đế không yếu thế trước Chiêu Võ Đạo Đế, nhưng mấy người nhóm Lý Toại Phong cũng không thấy vui mà còn lo lắng hơn.
Vô cùng lo lắng!
Lúc này Ung Đế thật sự không phân cao thấp với Chiêu Võ Đạo Đế kia, nhưng họ đều biết rõ hiện tại Ung Đế đang thiêu đốt thân thể và linh hồn của mình.
Nếu Ung Đế không thể giết chết Chiêu Võ Đạo Đế trong một khoảng thời gian ngắn thì cuối cùng chắc chắn Ung Đế vẫn là người thua, dù sao thì ông ta cũng không thể kéo dài thời gian được.
Quan trọng nhất là sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế này còn có Ác Đạo Minh.
Tình thế vẫn bất lợi với họ.
Lý Toại Phong và Nho Uyên nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy nỗi lo lắng, nhưng cả hai đều không có lựa chọn rút lui.
Nếu không nhờ Diệp Quân họ hoàn toàn không thể rời khỏi Cửu Trọng Thiên này, họ sẽ bị nhốt đến chết, mà Diệp Quân đã cứu họ ra ngoài, nói theo lời của họ lúc trước thì là ơn cứu mạng dù có chết cũng phải đền đáp.
Bây giờ hai người đều đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Ầm!
Ngay lúc này, phía xa đột nhiên bộc phát ra những tia quyền mang đáng sợ một lần nữa, sau đó Ung Đế và Chiêu Võ Đạo Đế đồng thời liên tục lùi lại.
Lần này, hai người đã lùi lại tận mấy chục vạn trượng.
Ngoài bia đá Đăng Thiên kia, tất cả mọi thứ ở Đăng Thiên Vực đều bị đánh tan, mọi người xung quanh cũng hoàn toàn cách xa khu vực này, dù cách rất xa nhưng mọi người vẫn có thể theo dõi chiến trường này, dù sao đều không phải cao thủ tầm thường, thị lực đương nhiên phải hơn hẳn người bình thường rồi.
Sau khi dừng lại, Ung Đế chậm rãi nắm chặt hai tay, ngọn lửa quanh người tựa như ánh mặt trời chói chang, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Khí thế của ông ta còn đang điên cuồng tăng vọt như không có điểm cuối.
Quanh người Chiêu Võ Đạo Đế ở phía xa cũng tản ra những hơi thở mạnh mẽ đáng sợ, hơn nữa hơi thở của ông ta còn là hơi thở huỷ diệt rất đáng sợ, nhưng lúc này hơi thở của Ung Đế kia cũng không thua kém ông ta chút nào.
Chiêu Võ Đạo Đế nhìn chằm chằm Ung Đế, lúc này ánh mắt của ông ta nặng nề hơn trước đó một chút.
Bất ngờ!