Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4177: Cô ta biết rằng mình đã không thắng cược.




Chiêu Võ Đạo Đế không thể chịu được cảm giác nhục nhã và xấu hổ nữa, đột ngột vung tay vỗ thẳng vào trán mình.



Phụt!



Thần hồn đã tắt!



Tự sát.



Mọi người đều im lặng không nói gì.





Một nhân vật tuyệt thế như thế lại không chịu nổi sự sỉ nhục mà tự sát.



Thật sự khiến người ta cảm thấy thổn thức không thôi.



Ở đằng xa, sau khi đám người Thiên Võ Thế nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế tự sát đều tỉnh táo lại, sau đó bọn họ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.







Cực kỳ tuyệt vọng!



Bây giờ đầu hàng ư?



Không thực tế!



Liều chết?



Liều chết kiểu gì đây?



Nếu bản thể đang trong thời kỳ đỉnh cao của bọn họ ở chỗ này cũng sẽ không đánh lại chứ đừng nói tới những phân thân ảo ảnh của họ hiện giờ.



Bởi vì thời kỳ đỉnh cao của bọn họ cũng không bằng Chiêu Võ Đạo Đế , nhưng Chiêu Võ Đạo Đế lại bị đánh bại trong nháy mắt...



Chẳng mấy chốc, mọi người đều rối rít nhìn về Tam điện chủ Ác Đạo ở đằng xa!



Đặt hết hy vọng lên người của Ác Đạo Minh.



Ác Đạo Minh!



Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hy vọng cuối cùng của họ.



Người đàn ông áo trắng này quá mạnh nhưng Tam điện chủ cũng không hề yếu!



Vẫn còn hy vọng!



Lúc này đám người Thiên Võ Thế giống như chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, lại có thêm một tia hy vọng.



Lệ Minh đang cười ngoác mồm, lúc này lại bước tới bước lui trước mặt đám người Thiên Võ Thế, sắc mặt đám người Thiên Võ Thế tái mét nhưng không làm gì được ông ta.



Lúc này Lệ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật áp lực của gã cũng rất lớn, đặc biệt là lúc Tam điện chủ ra tay gã càng tuyệt vọng hơn.



Bởi vì sức mạnh của cô ta quá khủng khiếp.



Không ngờ lại thấy tia sáng trong bóng tối, thực lực cha của Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.



Gương mặt lạnh lùng của Lệ Hàn nở một nụ cười hiếm thấy.







Vào lúc này, người hối hận nhất là Tức Mặc Lan.







Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế bị một nhát kiếm đánh bại, gương mặt của cô ta tái nhợt như một tờ giấy, sự hối hận trong lòng cô ta như thủy triều đang dâng lên.







Cô ta biết rằng mình đã không thắng cược.







Cô ta cũng biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội rất tốt.







Đó là cơ hội để thay đổi số phận của cô ta và tộc Tức Mặc...







Ở đằng xa, sau khi Chiêu Võ Đạo Đế ngã xuống, người đàn ông áo trắng xòe tay ra, chiếc nhẫn của Chiêu Võ Đạo Đế bay vào trong tay ông ấy, ông ấy cười nhạt rồi chỉ tay, chiếc nhẫn đó lập tức bay tới chỗ của Diệp Quân, Diệp Quân vội vàng cất chiếc nhẫn đi, kích động nói: “Cám ơn cha”.







Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười: “Cảm ơn gì chứ? Cha giúp con trai không phải chuyện hiển nhiên sao? Loại người không giúp được gì mới là không bình thường, con nói đúng không?”