Đó là cảm giác của Tịnh An đang mở to mắt.
Thời gian chảy ngược.
Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày ở ngoài.
Siêu!
Nhất Niệm vừa liếm kẹo vừa đắc ý nói: “Thấy cô cô của ta lợi hại chưa?"
Tịnh An gật đầu lia lịa: “Cô cô lợi hại lắm!"
Nhất Niệm chỉnh lại: “Là cô cô của ta”.
Tịnh An bất mãn: “Sao ngươi lại nói thế? Chúng ta kết quả từ cùng một cây, trên lý thuyết lẫn đạo lý mà nói thì cô cô của ngươi cũng chính là của ta còn gì”.
Sao tự dưng bày trò cướp cô cô của ta? Nhất Niệm cạn lời.
Tịnh An nhìn thấy cây kẹo, tò mò hỏi: “Đây là gì?"
Nhất Niệm: “Kẹo hồ lô".
Tịnh An mở to mắt: “Có ngon không?"
Nhất Niệm gật đầu: “Siêu ngon”.
Tịnh An: “Cho ta thử miếng với”.
Nhất Niệm đưa một que kẹo sang. Tịnh An bóc lớp màng bọc ra, vươn lưỡi liếm một cái. Đôi mắt cô ta trợn tròn rồi lại liếm liếm. Vị kẹo vừa chua vừa ngọt.
Nhất Niệm hỏi: “Ngon không?"
Tịnh An gật gù: “Ngon”.
Nhất Niệm: “Mười tinh thể Vĩnh Hằng”.
Tiểu Tháp: “...”
Tịnh An cầm ra bằng ấy viên đưa sang, nhưng Nhất Niệm lại nói: “Que kẹo này ta tặng ngươi miễn phí”.
Tịnh An vừa liếm kẹo vừa hấm hứ: “Không cần, ta có tiền”.
Nói rồi dúi mười viên tinh thể Vĩnh Hằng vào tay Nhất Niệm.
Nhất Niệm đương nhiên không từ chối, vì Tịnh An có tiền là thật. Hồi còn ở văn minh Thiên Hành, cô ta này thích nhất là làm kinh doanh nên tiền nhiều như nước.
Tịnh An lại hỏi: “Ngươi có nhiều kẹo hồ lô không? Có thì chúng ta mang về bán”.
Nhất Niệm: “Cực nhiều”.
Hai người nhìn nhau cười khà khà.
Sau đó Nhất Niệm kéo Tịnh An đi tới một khu vực nó, bắt đầu tái thiết Thiên Khải. Tịnh An thấy Nhất Niệm điều khiển Thiên Khải thành các loại hình dạng thì há hốc mồm.
Nhất Niệm vươn tay gọi lửa Thiên Hành xuất hiện, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, Thiên Khải trước mặt cô ta hóa thành vô số mảnh vụn, lửa Thiên Hành cũng tăng lên theo cấp số nhân.
Thành mấy chục ngàn.