Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4199: Ta đến để từ biệt”.




Bên kia.



Diệp Quân ngồi xếp bằng kiểm tra tài sản.



Hiện hắn đang có hai mươi chín vạn Tổ Mạch, mười tám nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, vài món thần vật thì không có tác dụng mấy nên đều gửi về cho vũ trụ Quan Huyên.



Lại lấy chín mươi nghìn Tổ Mạch, tám nghìn tinh thể Vĩnh Hằng gửi cho Nạp Lan Ca.





Bây giờ còn lại hai trăm nghìn Tổ Mạch, mười mấy nghìn tinh thể Vĩnh Hằng.



Điều đầu tiên làm là tiếp tục trồng cây.



Trước tiên trồng tám cây Đạo Linh, mất gần hai mươi nghìn Tổ Mạch, sau này còn cần nhiều Tổ Mạch nữa để bảo vệ, nhưng đều đáng giá.







Bởi quả Đạo Linh là thứ hấp dẫn nhất với cường giả cảnh giới Khai Đạo ngoài tinh thể Vĩnh Hằng.



Có ba thứ trên, hắn có thể đào tạo nhiều cường giả hơn.



Thư viện Quan Huyên đang ở thời kỳ phát triển nhanh, không những mời chào cường giả bên ngoài mà còn phải tự bồi dưỡng.



Cái nào cũng cần tiền.



Rất nhiều tiền.



Diệp Quân nghĩ đến mẹ mình, nhớ Tần Quan đã đi đến văn minh Quy Giả, không biết bây giờ ra sao rồi.



Văn minh Quy Giả.



Hắn quyết định sau khi rời khỏi đây phải cho người đi điều tra xem có được hay không.



Bỗng Lý Toại Phong, Nho Uyên và Thiên Khải xuất hiện. Diệp Quân vội đứng dậy: “Ba vị tiền bối”.



Lý Toại Phong cười nói: “Ta đến để từ biệt”.



Diệp Quân: “Tiền bối phải đi sao?"



Lý Toại Phong gật đầu: “Ta ở đây nhiều năm, cảm giác bị ngăn cách với đời. Bây giờ ta muốn đi tìm cố nhân năm xưa. Ta từng hứa sẽ theo cậu một trăm năm, sau khi tìm được họ sẽ về vũ trụ Quan Huyên gặp cậu”.



Diệp Quân nghĩ một hồi, đưa cho ông ta ba quả Đạo Linh. Lý Toại Phong vội từ chối: “Ta đã có rất nhiều, sao có thể đòi hỏi thêm?"



Hắn chỉ cười: “Đây là tấm lòng của ta, tiền bối nhận đi”.



Lý Toại Phong chần chừ: “Vậy thì cảm ơn”.



Rồi cất quả Đạo Linh vào.







Rồi ôm quyền nói: “Diệp thiếu, sau này gặp lại”.







Rồi ngự kiếm biến mất.







Đến lượt Nho Uyên nói: “Ta sẽ đến vũ trụ Quan Huyên”.







Diệp Quân ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?"







Nho Uyên gật đầu: “Ta muốn đến đó mở một viện truyền đạo. Dù sao ta chỉ thích dạy học mà thôi”.







Diệp Quân cười: “Cầu còn không được”.







Thấy hắn lại lấy ra ba quả Đạo Linh, Nho Uyên lắc đầu cười: “Diệp thiếu không cần phải vậy. Chúng ta đã nhận ân huệ từ cậu rất nhiều, sao có thể vô liêm sỉ mà...”