Một lát sau, Diệp Quân lại nướng thêm một con dê.
Nhìn hai cô gái ăn như hổ đói, Diệp Quân chợt cảm thấy hắn có thể thống nhất nền văn minh Thiên Hành bằng dê nướng và kẹo hồ lô!
Lúc này, Tịnh An lau đi dầu trên miệng, sau đó nói: “Phân chia cấp bậc của nền văn minh rất nghiêm khắc, do một người bí ẩn đặt ra, người bí ẩn này Độc Khai Nhất Đạo trên nền tảng của Cựu Đạo, chính là Đại Đạo hiện hữu của nền văn minh các ngươi đang ở, mà Đại Đạo hiện hữu này còn ở đây”.
Diệp Quân im lặng, thầm thấy khiếp sợ, hắn không ngờ đúng như những gì hắn phỏng đoán, Đại Đạo hiện hữu này là Đạo mà người khác khai sáng ra.
Tịnh An nói tiếp: “Một nền văn minh cấp năm phải có ít nhất hai điều kiện cơ bản, thứ nhất là nắm giữ thuần thục quy luật và pháp tắc của vũ trụ hiện tri, thứ hai là nắm giữ đạo Thời Gian”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Vũ trụ hiện tri?”
Tịnh An gật đầu: “Chính là vũ trụ đã biết trước mắt”.
Diệp Quân hỏi: “Các cô có biết vũ trụ bây giờ rộng bao nhiêu không?”
Tịnh An lắc đầu: “Không biết, nền văn minh Thiên Hành chúng ta vẫn luôn theo đuổi nguồn gốc của sinh mệnh, theo đuổi trên Đại Đạo, theo đuổi biên giới vũ trụ… Bao nhiêu năm qua, chúng ta chưa từng dừng thăm dò”.
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Các cô có vẽ bản đồ vũ trụ không?”
Tịnh An gật đầu: “Có”.
Diệp Quân lại hỏi: “Có thể cho ta một bản không?”
Tịnh An lập tức lắc đầu: “Không được, đây là thứ không thể đưa cho nền văn minh khác”.
Nhất Niệm chợt nói: “Sau khi về ta sẽ đi chép một bản đưa cho huynh”.
“Nhất Niệm!”
Tịnh An lập tức giận đến mức lồng ngực run rẩy, cô ta trợn mắt nhìn Nhất Niệm, trong miệng còn đang ngậm đầy thịt dê, căng phồng lên, trông rất đáng yêu.
Nhất Niệm không thèm quan tâm đến Tịnh An, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Chỗ chúng ta có rất nhiều thứ đặc biệt, nếu huynh cảm thấy hứng thú thì ta sẽ lấy cho huynh”.
Tịnh An ngã về phía sau nằm xuống đất, than thở: “Thôi xong rồi”.
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm liếc Tịnh An một cái: “Cô còn muốn làm quan chấp hành đứng đầu nữa không?”
Tịnh An vội ngồi dậy, cô ta trầm giọng nói: “Cô không được đổi ý đâu đấy!”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm gặm thịt dê, sau đó nói: “Phải xem biểu hiện của cô đã”.
Tịnh An im lặng một lúc rồi nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có biết cô cô của ngươi lợi hại thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Thực lực của cô cô váy trắng vẫn là một điều bí ẩn.
Tịnh An trầm giọng nói: “Thực lực cô cô ngươi có thể nói là không bình thường, vì trong lửa Thiên Hành ẩn chứa một Pháp Tắc Đại Đạo đặc biệt, đối với nền văn minh vũ trụ cấp thấp, Pháp Tắc Đại Đạo này tương đương với…”
Nói đến đây, cô ta ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Tương đương với một con dê”.
Cái gì?
Diệp Quân bối rối.
Tịnh An nói tiếp: “Nói đúng hơn thì tương đương với một con dê đối diện với ngươi, thế giới của nó với thế giới của ngươi, sức mạnh của nó với sức mạnh của ngươi, nhận thức của nó với nhận thức của ngươi… Ngươi hiểu chứ?”
Diệp Quân im lặng, ví dụ của Tịnh An này còn khó nghe hơn cả Tháp gia.
Tịnh An nói tiếp: “Ngươi suy nghĩ đi, ngươi nướng dê lên ăn là chuyện rất bình thường đúng không, nhưng nếu con dê này nướng chúng ta lên ăn thì sao?”
Diệp Quân: “…”
Tịnh An lại nói: “Thực lực cô cô ngươi không tầm thường, nói theo định luật Pháp Tắc hiện hữu của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là nền văn minh vũ trụ đẳng cấp thấp không thể nào xuất hiện một người lợi hại như thế được”.
Nói đến đây, cô ta nhìn thời không đặc biệt xung quanh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nơi nãy cũng không hề bình thường”.
Diệp Quân nói: “Tịnh An cô nương, mấy năm qua nền văn minh Thiên Hành các cô có gặp đối thủ mạnh một các đặc biệt không?”