Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4207: “Nhất Niệm?”




Diệp Quân cười khẽ: “Sau này thư viện vẫn cần tiền bối giúp đỡ nhiều, nếu được thì tiền bối có thể dạy mấy học sinh xuất sắc trong thư viện, để cho họ được thấy thế giới vũ trụ bên ngoài”.



Ông lão cười nhẹ: “Lão hủ cũng đang định tìm mấy đệ tử đây. Không phải ta nói khách sáo đâu, nhưng ta kinh nghiệm đầy mình về đạo thống thế này mà lại không được truyền dạy cho ai thì phí. Vì vậy, đến thư viện ta sẽ tìm mấy đệ tử giỏi, hy vọng sau này ta cũng có một vị trí trong các Đạo chính thống của chư thiên vạn giới”.



Diệp Quân gật đầu: “Thế thì tốt quá rồi”.



Nói rồi hắn lấy ra ba quả Đạo Linh đưa cho ông lão: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông mau chóng chữa lành vết thương đấy”.



Ông lão do dự một chút rồi nhận lấy quả Đạo Linh: “Đa tạ Diệp thiếu”.





Diệp Quân nói: “Ta vẫn chưa biết tên của tiền bối là gì?”



Ông lão đáp: “Mọi người đều gọi ta là Trăn Lão, Diệp thiếu cũng gọi ta như vậy đi”.



Diệp Quân cười: “Trăn Lão, chuyện của thư viện Quan Huyên đành nhờ ông nhé”.







Ông lão đáp ngay: “Chuyện ta nên làm mà”.



Diệp Quân chỉ tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Trăn Lão: “Trong này có địa chỉ của vũ trụ Quan Huyên, tiền bối đến đó có thể tìm thê tử Nạp Lan Ca của ta, cô ấy sẽ sắp xếp cho tiền bối”.



Trăn Lão nhận lấy quyền trục rồi nói: “Hẹn gặp lại Diệp thiếu”.



Nói xong ông ta định rời đi.



Diệp Quân chợt cười bảo: “Tiền bối chờ chút”.



Trăn Lão nhìn Diệp Quân, hắn chỉ vào nhẫn không gian trước mặt rồi cười: “Mong tiền bối nhận lấy”.



Trăn Lão do dự một chút rồi cất nhẫn không gian, chắp tay sau đó biến mất tại chỗ.



Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Tháp gia, so với cha và ông nội, có phải ta vô dụng lắm không?”



Tiểu Tháp đáp: “Cũng không phải, có đôi khi ngươi không biết xấu hổ thì còn lợi hại hơn cả cha ngươi”.



Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.



Tiểu Tháp lại nói: “Trăn Lão nói có lý, nhưng ngươi phải hiểu, nóng vội không làm được chuyện gì cả, đừng nghĩ tới chuyện có thể lên trời ngay được, năm xưa cha ngươi và ông nội ngươi đều phải trải qua muôn vàn gian khổ mới có được ngày hôm nay, việc ngươi phải làm bây giờ là xác định mục tiêu, sau đó từng bước tiến tới mục tiêu này, đừng nghĩ đến việc một bước lên trời luôn”.



Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.



Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi thật sự định đến nền văn minh Thiên Hành à?”



Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đi xem thử, sao thế?”



Tiểu Tháp đáp: “Theo như kinh nghiệm trước đây của ta khi đi theo cha ngươi thì ta cho ngươi một lời khuyên, ngủ ở nơi này một lát trước đi, à không đúng, là tu luyện nhiều hơn ở nơi này trước đã, sau khi nâng cao thực lực thì hãy tới nơi tiếp theo, nếu không tới nơi tiếp theo, ngươi sẽ bị đánh rất thảm đấy”.



Diệp Quân: “…”



Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ta nói nghiêm túc với ngươi đấy, với thực lực bây giờ của ngươi, đến nền văn minh Thiên Hành chắc chắn ngươi sẽ bị đánh khóc gọi mẹ. Hơn nữa vì Nhất Niệm, ngươi tới đó chắc chắn sẽ không được ai quý mà sẽ chỉ có mâu thuẫn thôi. Ngươi đã nghĩ ra cách giải quyết những mâu thuẫn này chưa?”



Diệp Quân im lặng.







Tiểu Tháp lại nói: “Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, chuẩn bị tính toán trước. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ cho mỗi bước đi của mình trong tương lai, có thể sẽ gặp phải những vấn đề gì, có năng lực giải quyết những vấn đề ấy không. Nếu ngươi không có năng lực giải quyết những vấn đề này thì ngươi có còn đi nữa không?”







Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đương nhiên ta đã từng nghĩ đến những vấn đề này, nhưng Tháp gia à, ta không thể từ chối đến nền văn minh Thiên Hành được”.







Tiểu Tháp hỏi: “Nhất Niệm?”







Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.







Tiểu Tháp im lặng.



Đương nhiên là nó có thể hiểu, điều này giống như chàng trai nghèo đến gặp cha vợ mẹ vợ trong thế tục, đúng thế, ngươi không thể vì bây giờ ngươi còn nghèo mà không đi gặp phụ huynh nhà gái được đúng không?







Đây không phải vấn đề có thực lực hay không, mà nó là vấn đề về thái độ.




Nếu Diệp Quân không cùng Nhất Niệm đến nền văn minh Thiên Hành thì đến lúc đó người phải gánh chịu hết mọi áp lực chính là Nhất Niệm.