Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4222: “Vậy Cửu Trọng Thiên thì sao?”




Diệp Quân lại nói: “Chuyện này hoàn toàn có khả năng, cũng phù hợp với phương hướng phát triển của thư viện chúng ta bây giờ, muội có thể đi đến thư viện Quan Huyên thương lượng với Tiểu Ca và mấy người dì Lý”.



Chu Phạn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Huynh bảo ta đi đến thư viện Quan Huyên, không sợ nội bộ lục đục à?”



Diệp Quân khẽ mỉm cười không nói gì, chỉ kéo cô ta đi về phía xa: “Vũ trụ rất rộng lớn, thư viện muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ không phải một chuyện nhỏ, điều ta lo lắng là chính sách bên trên tốt, nhưng đến bên dưới lại hoàn toàn biến chất…”



Chu Phạn mỉm cười: “Huynh không cần lo lắng những chuyện vụn vặt này, để chúng ta xử lý, bước đầu tiên của chúng ta bây giờ là thống nhất tất cả thế lực của nền văn minh dưới nền văn minh vũ trụ cấp năm. Chỉ cần thư viện đủ lớn mạnh, cho nhiều lợi ích, những thế lực kia sẽ tự động gia nhập. Cho nên thư viện là nòng cốt nhất, lần này sau khi đến thư viện Quan Huyên, ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với thê tử của huynh, chúng ta phải không ngừng cải tiến mô hình của thư viện, để thư viện Quan Huyên trở thành thánh địa của người tu luyện toàn vũ trụ…”



Diệp Quân đột nhiên nói khẽ: “Muội cũng là thê tử của ta”.





Chu Phạn liếc Diệp Quân: “Ba hoa”.



Tuy nói thế, nhưng trong lòng cô ta rất vui vẻ, trong mắt hiện lên ý cười và sự vui mừng, xinh đẹp động lòng người.



Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Chu Phạn.







Chu Phạn hơi tò mò: “Đây là?”



Diệp Quân nói: “Bên trong có một gốc Tiên Đạo Thụ, trên cây đã có hơn một trăm quả Đạo Linh, ngoài ra còn có một ít tinh thể Vĩnh Hằng và Tổ Mạch, muội muốn làm việc, không có tiền sao mà làm? Ngoài ra còn có hai quyển công pháp, một quyển là ‘Vũ Trụ Quan Huyên Pháp’, một quyền là ‘Chiêu Võ Kinh’ của Chiêu Võ Đạo Đế, đều là công pháp tu luyện không tệ. Muội giữ ‘Vũ Trụ Quan Huyên Pháp’ lại tu luyện, đây là do mẹ ta sáng chế ra, tốt hơn ‘Chiêu Võ Kinh’ kia rất nhiều…”



Chu Phạn đột nhiên ôm lấy Diệp Quân, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã cảm nhận được sự ẩm ướt và mềm mại.



Một lúc lâu sau, đôi môi rời đi.



Chu Phạn đột nhiên kề sát vào tai Diệp Quân, sắc mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Mạnh vào…”

“A!”



Trong thế giới bị Kiếm Vực ngăn cách, có hai người đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.



Người đàn ông nổi gân xanh, nhưng không phải ở cánh tay.



Cô gái bị đánh đến mức quỳ hai chân xuống đất, nhưng không phải đang cầu xin tha thứ…



Trận chiến này diễn ra rất lâu, mãi đến khi hai người đều kiệt sức mới dừng lại.



Mấy “ngày” sau.



Diệp Quân rời khỏi Đại Chu.



Chu Phạn mặc váy phượng màu vàng nhạt đứng trên tường thành Đại Chu, cô ta nhìn kiếm quang dần biến mất nơi chân trời, một lúc lâu sau đó vẫn không nói một lời.







Diệp Quân trở về Đăng Thiên Vực lần nữa, lần này hắn đi thẳng đến Bát Trọng Thiên.



Nhưng vừa mới tiến vào đã thấy nơi này trống không.



Bên trong Bát Trọng Thiên không có gì cả.



Diệp Quân tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.



Vì thế Diệp Quân lại đi tới Cửu Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên cũng không khác gì.





Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá phía chân trời: “Tiền bối?”







Một lúc lâu sau đó, có giọng nói truyền ra từ bên trong: “Có chuyện gì?”







Diệp Quân tò mò hỏi: “Tại sao Bát Trọng Thiên lại không có ai cả?”







Giọng nói kia đáp: “Đã đi rồi”.







Diệp Quân lại hỏi: “Vậy Cửu Trọng Thiên thì sao?”







Giọng nói kia nói: “Cũng đi rồi”.







Diệp Quân im lặng.




Giọng nói kia lại nói: “Ngươi muốn đến đây để rèn luyện à?”