Rồi gã bất thình lình quay đầu, thấy Người đàn ông áo trắng kia vẫn đang nhìn mình chòng chọc.
Lệ Hàn cả kinh khi phát hiện mình không nhìn thấu được người này.
Là cường giả tuyệt thế!
Lại còn có gì đó quen thuộc, khiến gã sinh lòng hoài nghi.
Thế là Lệ Hàn đi tới, cười hỏi: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào?"
Người đàn ông đáp: “Khâu Bạch Y”.
Lệ Hàn chắp tay: “Bạch Y huynh có hứng thú gia nhập thư viện Quan Huyên chăng?"
Người đàn ông: “Có một chút”.
Thế là Lệ Hàn đưa một tờ rơi chiêu mộ ra: “Huynh xem này”.
Khâu Bạch Y đọc lướt một phen: “Phúc lợi khá đấy”.
Lệ Hàn cười: “Đó là đương nhiên. Không giấu gì huynh, thư viện Quan Huyên mai sau sẽ thống nhất toàn vũ trụ, cho ra đời một trật tự mới tinh. Huynh gia nhập bây giờ là sẽ được chứng kiến lịch sử mới”.
Khâu Bạch Y cười cười: “Thống nhất vũ trụ, dã tâm không nhỏ. Tiếc rằng ta đã gia nhập thế lực khác rồi”.
Lệ Hàn tò mò: “Là thế lực nào?"
Khâu Bạch Y: “Ác Đạo Minh”.
Lệ Hàn sững ra, biến sắc thốt lên: “Ngươi!"
Khâu Bạch Y cười: “Không nhớ ta là ai à, Cửu điện chủ?"
Lệ Hàn mở to mắt nhìn đối phương một hồi, đồng tử rụt lại khi nhớ ra: “Ngươi là Nhị điện chủ...”
Khâu Bạch Y bật cười: “Lâu rồi không gặp”.
Lệ Hàn đổ mồ hôi lạnh.
Gã từng được người này chiêu mộ, nhưng Nhị điện chủ khi ấy chỉ là một cái bóng mờ chứ không phải chân thân.
Nào ngờ hôm nay ông ta lại đích thân đến đây!
Lệ Hàn co giò bỏ chạy.
Lại bị một sức mạnh nào đó giữ lại tại chỗ.
Lệ Hàn ngây ra như phỗng.
Khâu Bạch Y: “Bất lịch sự quá đấy, vừa gặp đã chạy rồi sao?"
Lệ Hàn biết mình sắp tiêu đời rồi, bèn im thin thít.
Không ngờ Nhị điện chủ trong truyền thuyết lại đến đây.
Khâu Bạch Y xuất hiện trước mặt Lệ Hàn, đọc tờ chiêu mộ một lần nữa, cười nói: “Đừng lo, ta không phải kẻ không biết điều. Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đi theo Diệp Quân cũng là lẽ thường, bằng không thì bản thân ngươi và Lệ tộc có lẽ đã đi theo Tam, Tứ điện chủ rồi”.
Lệ Hàn hạ giọng: “Ngươi muốn gì?"
Khâu Bạch Y cong môi: “Ta dùng bản thể đến đây là để thăm dò sức mạnh của nữ kiếm tu váy trắng kia. Vốn ta định dùng quay ngược thời gian, nhưng sợ bị bà ấy nhận ra, không ngờ lại gặp ngươi ở đây nên hỏi luôn. Ngươi nói rõ cho ta nghe được chứ?"
Lệ Hàn gật đầu: “Được”.
Rồi kể lại trận đánh Đăng Thiên Vực.
Khâu Bạch Y trầm ngâm: “Giết ngay tức khắc?"
Lệ Hàn gật đầu: “Phải”.
Sau một hồi im lặng, Khâu Bạch Y cười nói: “Hiểu rồi”.
Rồi xoay người rời đi.
Lệ Hàn hỏi theo: “Có còn giết vị Diệp huynh kia không?"
Khâu Bạch Y gật đầu: “Mâu thuẫn giữa chúng ta và họ là không thể tránh khỏi”.