Diệp Quân thấy vách núi tỏa ra ánh sáng vàng và khí tức mạnh.
Hắn đi tới, gọi kiếm Thanh Huyền ra.
Ầm!
Ánh sáng vỡ vụn.
Vách núi tách thành hai nửa, tạo ra một con đường lát đá.
Diệp Quân: “Vào thôi”.
Thiên Kình gật đầu.
Họ đi vào lòng núi, nơi có một cánh cửa đá ở cuối con đường.
Diệp Quân vươn kiếm Thanh Huyền chạm vào cửa.
Ầm!
Ánh sáng vàng vỡ vụn.
Thiên Kình nhìn sang đầy khiếp sợ. Trận pháp và phong ấn nơi này đều do Cựu Đạo để lại, cho dù là cảnh giới Diệt Đạo cũng không thể phá đi dễ dàng, vậy mà thanh kiếm trong tay người này làm được.
Đáng sợ thật.
Diệp Quân đẩy cửa đá ra, đằng sau là sơn động rộng thênh thang, có một cây cầu cong cong bắc ngang con sông trong vắt.
Gần đó lại có một cái bồ đoàn.
Diệp Quân đi tới, thấy xung quanh trống trơn.
Bỗng Tịnh An và Nhất Niệm xuất hiện khiến hắn nhìn sang.
Tịnh An phấn khích: “Có thật kìa!"
Nhất Niệm cũng kích động.
Diệp Quân đang muốn hỏi thì thấy Tịnh An hạ tay xuống. Thời không bốn phía chấn động, linh khí hùng hậu hội tụ lại, làm nồng độ linh khí tăng lên triệu lần.
Diệp Quân và Thiên Kình đồng thời hãi hùng.
Một thời không đặc biệt xuất hiện trước mặt họ, bên trong là linh mạch màu vàng.
Thiên Kình hết hồn: “Vĩnh Hằng Mạch!"
Vĩnh Hằng Mạch!
Tịnh An cũng hưng phấn: “Thật sự có mỏ tinh thể Vĩnh Hằng, he he...”
Thấy cô ta lấy nhẫn không gian lập lòe màu vàng ra, Nhất Niệm gọi Tiểu Tháp: “Tháp gia, thu nó!"
Tiểu Tháp thả ánh sáng vàng thu mỏ tinh thể kia vào.
Tịnh An sa sầm mặt, vừa quay sang đã nghe Nhất Niệm nói: “Đây là của chúng ta”.
Tịnh An tức tối: “Có sắc quên bạn!"
Nhất Niệm đưa một que kẹo hồ lô sang. Tịnh An cáu kỉnh: “Không thèm!"
Tịnh An trề môi: “Chỉ là một cái mỏ thôi mà, đợi ta lên làm thần chủ Thiên Hành rồi, ta sẽ phong cho ngươi làm quan chấp pháp đứng đầu kiêm kế toán, lúc đó bao nhiều tiền bạc của văn minh Thiên Hành đều do ngươi quản lý!"
Tịnh An quay phắt sang: “Thật hả?"
Nhất Niệm gật đầu: “Thật”.
Tịnh An nghĩ ngợi một hồi rồi thở dài: “Nhưng ngươi làm gì đánh lại thần chủ, mà ta cũng không thắng được quan chấp pháp đứng đầu”.
Nhất Niệm nhíu mày: “Ai bảo chúng ta phải đánh?"
Tịnh An nhìn sang, nghe cô ta nói: “Gọi người ra đánh thay được mà”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân: “...”
Đánh thay!
Tịnh An ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này đúng là quá hay, lập tức vội vàng gật đầu: “Nói có lý lắm”.