Trong hộp luân hồi đặc biệt này, lúc chiến đấu với ký ức của những Thượng Thần kia, hắn cũng không sử dụng kiếm Thanh Huyên mà sử dụng ý kiếm.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ lời của Diệp Tu Nhiên.
Thuần khiết! Cực hạn!
Bây giờ hắn cần phải đạt tới trình độ thuần khiết và cực hạn, đặc biệt là phải ngưng tụ niềm tin kiếm đạo lại lần nữa.
Không có ý chí vô địch sao có thể nói là vô địch được?
Sau hai mươi mấy năm, qua sự rèn luyện của ký ức luân hồi của Thượng Thần, có thể nói kiếm ý và tâm kiếm đạo của hắn đã phát triển vượt bật.
Mà sau vô số trận chiến, cảnh giới của hắn cũng đã từ Ác Đạo thăng lên đến Bình Đạo.
Đương nhiên điều này cũng là nhờ có sự trợ giúp của cây Thiên Hành kia, cây Thiên Hành cung cấp cho hắn một lượng lớn linh khí màu xanh tím, linh khí đó còn chất lượng hơn của tinh thể Vĩnh Hằng.
Mà trong khoảng thời gian Diệp Quân tu luyện, mỗi ngày Nhất Niệm vẫn tiếp tục nghiên cứu thời không thời gian đặc biệt.
Bây giờ thi thoảng Nhất Niệm sẽ ngồi trong thời không đặc biệt kia tận mấy ngày, vì càng nghiên cứu sâu hơn, mọi thứ sẽ càng khó.
Quá sâu xa!
Cô ta nghiên cứu cũng rất vất vả.
Hôm nay, Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không đặc biệt đột nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó, cô ta lập tức rời khỏi Tiểu Tháp.
Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thời không nơi chân trời đột nhiên rung động.
Thấy cảnh này, Nhất Niệm nhíu mày.
Rắc!
Thời không đang dao động kia đột nhiên nứt ra, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành kéo tới rất đông.
Người dẫn đầu chính là Thôi chấp pháp kia.
Thấy thế, Nhất Niệm sa sầm mặt.
Khi nhìn thấy Nhất Niệm, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang ở nơi chân trời đều nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén như kiếm, trong đó có một người đàn ông bay thẳng tới trước mặt cô ta, giận dữ nói: “Nỗi sỉ nhục của nền văn minh Thiên Hành ta, ta phải giết cô”.
Dứt lời, hắn ta vung tay đánh về phía Nhất Niệm.
Nhưng tay của hắn ta còn chưa đến gần Nhất Niệm, Nhất Niệm đã đá một cước lên bụng hắn ta, tạo thành một tiếng “bốp”.
Người đàn ông đó lập tức bay xa cả vạn trượng, cúi cùng rơi vào biển sâu, tạo thành một cột nước cao trăm trượng.
Thấy hành động của Nhất Niệm, mấy cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang chạy tới từ xung quanh càng giận dữ hơn.
Không ngờ cô ta còn dám đánh trả?
Một ông lão trong đó giận dữ chỉ về phía Nhất Niệm: “Nhất Niệm, cô đã biết tội hay chưa?”
Nhất Niệm thản nhiên nhìn ông lão: “Chưa biết”.
Nói xong, cô ta ung dung lấy một xâu kẹo hồ lô ra bắt đầu ăn.
Ông lão tức giận nhìn Nhất Niệm: “Cô làm trái với thần pháp, tự tiện sử dụng thần hoả Thiên Hành, thế đã quá lắm rồi, cô lại còn không biết liêm sỉ yêu một con kiến của nền văn minh ngoại tộc, còn muốn bỏ trốn với hắn ta, ngươi vẫn chưa biết tội à?”
Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh đáp: “Không biết”.
Ông lão tức đến mức xanh mắt, ông ta tiến lên một bước, sau đó xoay tay phải đánh một chưởng về phía Nhất Niệm từ xa.
Chỉ trong nháy mắt, thời không trên đầu Nhất Niệm đã lần lượt vỡ tan tành rồi sụp đổ, một sức mạnh vô cùng đáng sợ kéo về phía cô ta.
Nhất Niệm đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Những thời không trên đầu cô ta lập tức trở lại như ban đầu.
Thấy thế, mọi người sửng sốt.
Thôi Âm kia cũng nhíu mày.
Ông lão này có thực lực cấp sáu, mà Nhất Niệm cũng chỉ mới là cấp sáu, sao cô ta có thể…
Có thể đánh tan lực lượng của ông lão một cách dễ dàng vậy được?
Phân chia cảnh giới ở nền văn minh Thiên Hành không giống những vũ tru khác, bọn họ chia năng lực là:
Từ cấp một đến cấp chín, sau cấp chín là Cực Cảnh, sau Cực Cảnh là Chí Cảnh, mỗi cấp bậc đều khác nhau, năng lực cấp sáu sẽ có thể điều khiển lửa Thiên Hành, được xem là một cao thủ cấp trung trong nền văn minh Thiên Hành.