Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4306: Thiên Lôi Lệnh!




Lúc này, sau khi không áp chế nữa, khí thế huyết mạch tản ra từ trên người hắn tựa như một ngọn núi lửa đã tích luỹ mấy nghìn vạn năm phun trào, sát ý và lệ khí vô cùng vô tận ùn ùn kéo về phía đất trời tựa như những cơn sóng.



Mà sau khi hoàn toàn phong ma, thần tính của hắn cũng đã đạt đến hoàn mỹ, không chỉ có thể mà cảnh giới cũng thuận thế đạt tới Khai Đạo!



Nhưng lần này hắn không khai sáng kiếm đạo mà là sát đạo.



Giết để nhập đạo!



Khi cảm nhận được sát ý và lệ khí vô tận trên người Diệp Quân, Thúc Chính ở phía xa nhất thời nhíu mày: “Mọi người lùi lại đi”.





Nói xong, ông ta dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Đã thông báo với Thượng Thần Thiên Huyên hoặc quan chấp hành đứng đầu chưa?”



Một người đàn ông trung niên sau lưng lão ta trầm giọng nói: “Vẫn chưa…”



Thúc Chính sa sầm mặt: “Lập tức thông báo cho họ đi”.



Người đàn ông trung niên kia hơi do dự: “Chỉ là một kiếm tu của nền văn minh cấp thấp, thật sự phải làm phiền đến Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu sao?”







“Ngu xuẩn!”



Thúc Chính nổi giận: “Đến bây giờ các người vẫn cho rằng hắn ta đến từ nền văn minh cấp thấp à?”



Nghe thấy thế, người đàn ông trung niên kia nhất thời kinh ngạc.



Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân đang điên cuồng tăng lên khí thế ở phía xa với ánh mắt nặng nề: “Huyết mạch của người này mạnh một cách bất thường, cả thanh kiếm kia cũng thế… Chắc chắn thế lực và nền văn minh sau lưng hắn ta không đơn giản chút nào…”



Nói đến đây, lão ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, giận dữ nói: “Lập tức thông báo cho Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu!”



Người đàn ông trung niên kia biết chuyện này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của ông ta nhiều nên lập tức không dám nói gì nữa, lập tức xoay người rời đi.



Thúc Chính lại nói thêm: “Hai vị chủ thần, hai người cũng lui xuống đi”.



Kính Thần nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Cẩn thận”.



Dứt lời, bà ta và Thiên Phù Thần xoay người rời đi.



Lúc có thần vật, hai người họ vẫn có thể chống lại Diệp Quân, nhưng lúc này bọn họ đã không thể làm gì Diệp Quân nữa, ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì cả.

Cao thủ bình thường còn lại cũng vô dụng, vì thế họ đều đồng loạt lui ra ngoài.



Thúc Chính nhìn Diệp Quân phía xa, lão ta nhíu chặt mày, vì lão ta phát hiện khí thế của thiếu niên kiếm tu trước mắt vẫn liên tục dâng trào như không có giới hạn.



Có gì đó kỳ lạ!



Trong lòng Thúc Chính càng lo lắng hơn, lão ta không đợi thêm nữa mà tiến về phía trước một bước, lão ta vung tay áo, một tia chớp bay ra từ trong tay áo của lão ta, tia chớp kia biến thành lôi trụ vạn trượng theo gió, sau đó tấn công Diệp Quân ở phía xa.



Diệp Quân đột nhiên mở mắt đâm kiếm tới.



Oanh!



Kiếm đâm tới, lôi trụ kia thoáng chốc vỡ tan, biến thành vô số lôi mang bắn tung toé khắp xung quanh.



Thấy hình ảnh đó, Thúc Chính nhất thời híp mắt lại, ánh mắt lại càng nặng nề hơn.



Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí.



Xoẹt!







Một tia kiếm quang màu máu chợt lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã tấn công tới trước mặt Thúc Chính.







Đối mặt với chiêu kiếm đáng sợ của Diệp Quân, Thúc Chính không dám khinh địch, lão ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài cổ xưa bay lên cao.







Thiên Lôi Lệnh!







Một trong mười bảo vật lớn nhất của nền văn minh Thiên Hành.







Khi lệnh bài này xuất hiện, khu vực nơi lão ta đứng chợt biến thành một vùng sấm chớp, vô số thần lôi bao trùm lấy Diệp Quân như một cái lưới, nhưng ngay sau đó, cổ tay Diệp Quân khẽ run rẩy, kiếm Thanh Huyên bắn ra một vùng kiếm quang màu máu, chỉ trong nháy mắt, lưới tia chớp kia đã ầm ầm vỡ tan.







Diệp Quân thuận thế chém xuống một chiêu kiếm nữa, kiếm quang lao xuống.







Oanh!