Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4314: Đúng thật là trò cười.




Lúc nói xong những lời này, Tịnh An thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là tức giận.



Đây vốn là một cơ hội lớn của nền văn minh Thiên Hành! Nếu để nền văn minh Thiên Hành tiến vào trong Tiểu Tháp nghiên cứu thì chắc chắn thời không bí ẩn trong Tiểu Tháp sẽ có thể giúp thực lực tổng thể của nền văn minh Thiên Hành tăng lên rất nhiều, thậm chí là tiếp xúc với nền văn minh cấp bậc cao hơn. Phải biết rằng Nhất Niệm chỉ mới nghiên cứu một khoảng thời gian mà thực lực đã thay đổi đến mức long trời lở đất như thế, hơn nữa Nhất Niệm còn chỉ nghiên cứu sơ sơ mà thôi! Nhưng nền văn minh Thiên Hành lại vì sự khiêu khích Ác Đạo Minh mà suýt giết chết hai người họ.



Nền văn minh Thiên Hành cứ thế bỏ lỡ một cơ duyên lớn, không chỉ có thế mà còn nảy sinh mâu thuẫn với một tồn tại đáng sợ. Cô ta thật sự rất tức giận! Vì thế cô ta không thèm quan tâm đến tôn ti trật tự hay nhẫn nhịn Mục Tướng kia nữa.



Nghe thấy lời của Tịnh An, Mục Tướng nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt lộ vẻ không vui: “Mất đi cái gì? Tịnh An, chẳng lẽ ngươi cho rằng nền văn minh Thiên Hành của chúng ta cần một nền văn minh cấp thấp giúp đỡ để nâng cao thực lực sao? Đúng là hoang đường”.



Tịnh An hờ hững nói: “Ông cứ đợi đó! Đợi họ dẫn cô cô đến, khi đó cô cô của họ sẽ giết chết ông bằng một kiếm, dù sao thì ta cũng không sợ, ta đã đầu hàng từ lúc trước rồi”.





“Láo xược!”



Mục Tướng nổi giận, ông ta vốn muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, ông ta nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, giận dữ nói: “Thượng Thần Thiên Vân, đây là học trò mà bà dạy dỗ đó à?”



Thượng Thần Thiên Vân lạnh nhạt đáp: “Liên quan quái gì đến ông?”







Mục Tướng tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu, ông ta vung tay áo xoay người rời đi.



Không phải không muốn ra tay mà là thật sự đánh không lại.



Đợi sau khi Mục Tướng đi, Thượng Thần Thiên Vân hỏi Tịnh An: “Tịnh An, con nói thế là có ý gì?”



Đương nhiên Tịnh An sẽ không giấu giếm sư phụ của mình, cô ta lập tức kể lại chuyện Tiểu Tháp của Diệp Quân.



Mà sau khi nghe Tịnh An nói xong, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ nặng nề: “Mười năm trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài. Đây là nghịch chuyển thời gian Tuế Nguyệt, chẳng trách thực lực của Nhất Niệm lại tăng nhanh và kinh khủng như thế, thì ra là vì nguyên do này…”



Nói đến đây, bà ta hơi tức giận nhìn về phía Tịnh An: “Sao nha đầu con không nói sớm cho ta biết?”



Tịnh An đang định đáp thì Thượng Thần Thiên Vân lại lắc đầu: “Không được, không được, nếu lúc trước bọn chúng để lộ thần vật thế này thì với tính cách của đám người kia, chắc chắn bọn họ sẽ muốn có được nó, khi đó bọn họ vẫn sẽ ra tay cướp đoạt”.



Nền văn minh Thiên Hành có thể giàu có thế này đều là nhờ cướp bóc khắp các vũ trụ.



Kiêng nể?



Bọn họ sẽ không kiêng nể, vì nền văn minh Thiên Hành thật sự đã vô địch quá lâu, lâu đến mức không biết sợ là gì nữa rồi.



Vì thế Diệp Quân lấy Tiểu Tháp ra để chia sẻ với nền văn minh Thiên Hành sẽ chỉ mang đến tai hoạ ngập trời cho hắn.



Nghĩ vậy, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ phức tạp.



Tịnh An ở bên cạnh thấy nét mặt này của Thượng Thần Thiên Vân thì đương nhiên cũng hiểu.



Lòng tham!



Một khi Diệp Quân đưa thứ kia ra, nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ nổi lòng tham, tình thế khi đó sẽ không thua kém bây giờ là bao.



Thượng Thần Thiên Vân chậm rãi đi tới cửa đại điện, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía xa chân trời, vì Diệp Quân và Nhất Niệm nên lúc này chân trời liên tục có những khí thế mạnh mẽ lướt qua.



Vẻ lo lắng trong mắt Thượng Thần Thiên Vân càng trở nên nồng đậm hơn.







Sau khi rời khỏi học cung Thiên Vân, khuôn mặt Mục Tướng xám xịt khó coi.







Ông ta không ngờ đến lúc này mà Thượng Thần Thiên Vân vẫn muốn bao che cho Nhất Niệm kia, càng không ngờ Tịnh An lại sẽ nói ra một lời hoang đường và phản nghịch như thế.







Nền văn minh Thiên Hành cần dựa vào người khác?







Đúng thật là trò cười.







Mục Tướng quay đầu nhìn thoáng qua học cung Thiên Vân với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.







Sau khi về đến nội các, ông ta nhìn Nhị điện chủ Khâu Bạch Y đang ngồi một bên: “Nhị điện chủ, có thể trò chuyện một lát không?”




Nghe ông ta nói thế, Khâu Bạch Y nhếch môi: “Được”.