Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4325: “Không biết Nhị điện chủ có điều kiện gì?”




Mục Tướng trầm giọng nói: “Tìm thế nào?”



Khâu Bạch Y nói: “Vẫn là ba nơi đó, hơn nữa có khả năng nhất là học cung Thiên Vân, dĩ nhiên Mục Tướng không tiện đến học cung Thiên Vân nhưng Thượng Thần Thiên Huyên…”



Mục Tướng lắc đầu: “Không được, Thượng Thần Thiên Huyên đến học cung Thiên Vân, nếu họ xảy ra mâu thuẫn thì là một tai họa với nền văn minh Thiên Hành”.



Mặc dù ông ta cũng cảm thấy không thuận mắt với Thượng Thần Thiên Huyên, nhưng ông ta vẫn hiểu rõ cái gì đúng cái gì sai, Thượng Thần Thiên Huyên có mâu thuẫn với học cung Thiên Vân vào lúc này, cho dù quan chấp hành đứng đầu cũng không thể khuyên được.





Khâu Bạch Y nói: “Còn một cách”.



Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y nói: “Hôm đó chẳng phải Diệp Quân và Nhất Niệm đoạt được quả Thiên Hành đó sao? Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ chắc chắn chúng đang ăn quả Thiên Hành…”



Mục Tướng lập tức đứng dậy, ông ta đi ra ngoài đại điện: “Người đâu, đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới…”







Quả Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành là một thể, cây sinh mệnh Thiên Hành không chỉ là một cái cây, nó có linh tính, chẳng qua nó vẫn luôn trong trạng thái tu luyện.



Chỉ cần đánh thức nó dậy, nó chắc chắn có thể cảm nhận được quả Thiên Hành.



Sau khi Mục Tướng rời đi, Khâu Bạch Y trong điện nhắm mắt lại: “Mục Tướng, đi vui vẻ”.



Bước đầu tiên xem như thành công.



Bước đầu tiên là kéo nền văn minh Thiên Hành xuống nước.



Lúc này, không biết cảm nhận được gì, Khâu Bạch Y đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh, ánh mắt nhìn ra bên ngoài nền văn minh Thiên Hành, cũng không biết nhìn thấy cái gì, khẽ nói: “Có thể bắt đầu bước thứ hai rồi”.

Khâu Bạch Y tiến lên một bước, ra khỏi thần cảnh Thiên Hành đi tới một tinh không, tinh không đó im lặng không một tiếng động, sao trời lấp lánh rực rỡ, thoạt nhìn hệt như một bức tranh đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.



Bạch Khâu Y ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, ở cuối tầm nhìn, một người đàn ông đang từ từ đến gần, lúc đầu người đàn ông đó còn đang ở cuối tầm nhìn của ông ta nhưng Bạch Khâu Y chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông đã đi tới trước mặt ông ta. Người đàn ông mặc một bộ đồ rộng rãi sạch sẽ, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, rất dễ gần.



Khâu Bạch Y chắp tay lại, nở nụ cười: “Bái kiến thiếu chủ Thần Trạch”, người đàn ông trên Thần Trạch đáp lại: “Nhị điện chủ khách sáo rồi”, Khâu Bạch Y cười nói: “Thần Tông đại nhân vẫn khỏe chứ?”



Thần Trạch gật đầu: “Cha ta vẫn khỏe, cảm ơn Nhị điện chủ đã lo lắng”, nói đến đây gã ngừng một lúc rồi lại nói: “Nhị điện chủ, ông có Ly Hận trường đồ - bảo vật của Ly Hận Thiên thật à?”



Khâu Bạch Y gật đầu: “Dĩ nhiên”.



Dứt lời, ông ta xòe tay ra, một quyển trục dài xuất hiện trong tay ông ta. Lúc quyển trục này xuất hiện, các vì sao xung quanh lần lượt lui lại, không thể đến gần chỗ hai người.



Ánh mắt Thần Trạch lập tức trở nên nóng bỏng như một ngọn lửa, Ly Hận trường đồ! Đây là bảo vật của Ly Hận Thiên, rất lâu về trước Ly Hận Thiên gặp đại nạn, bức tranh này bị thất lạc, từ đó về sau Lý Hận Thiên vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng vẫn không có tin tức gì, lúc Khâu Bạch Y nói có Ly Hận trường đồ, gã vội vã chạy đến ngay trong đêm.







Nhưng Thần Trạch nhanh chóng bình tĩnh lại, thấy thế ánh mắt Khâu Bạch Y lóe lên vẻ ngạc nhiên.







Thần Trạch mỉm cười nói: “Không biết Nhị điện chủ có điều kiện gì?”







Khâu Bạch Y nói: “Giết một người”, Thần Trạch hỏi: “Ai?”, Khâu Bạch Y nói: “Diệp Quân”.







Thần Trạch cau mày: “Đó có phải là người đã gây náo loạn ở Đăng Thiên Vực không?”, trận chiến ở Đăng Thiên Vực gây ra động tĩnh lớn ở bên dưới, dĩ nhiên Ly Hận Thiên cũng biết chuyện, tất nhiên Ly Hận Thiên cách đó quá xa nên cũng không biết nhiều lắm.







Khâu Bạch Y gật đầu: “Chính là người này”.







Thần Trạch hỏi: “Bây giờ Diệp Quân đó đang ở cảnh giới nào?”, Khâu Bạch Y nói: “Khai Đạo”.







Thần Trạch nhíu mày trầm tư, Diệp Quân!