Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4331: “Thượng Thần Thiên Huyền nào? Lộn người rồi”.




Nhìn theo bóng lưng Tịnh An rời đi, Thượng Thần Thiên Huyền mới nói: “Con bé này có máu phản nghịch”.



Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Vậy thì càng tốt”.



Nụ cười xuất hiện trên gương mặt diễm lệ của Thượng Thần Thiên Huyền: “Chính xác”.



Thượng Thần Thiên Vân đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ý cười dần tắt.



Sở dĩ bảo Tịnh An đi tìm Diệp Quân là vì bà ta biết rằng, tuy hắn xem văn minh Thiên Hành như kẻ địch, nhưng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Tịnh An và Nhất Niệm.





Để Tịnh An quản lý Ác Ám Điện cũng là để âm thầm giúp đỡ hắn. Chuyện đã rùm beng đến nước này, văn minh Thiên Hành chỉ có thể nhờ vào Tịnh An và Nhất Niệm để hòa giải với Diệp Quân.



Như nghĩ đến điều gì đó, Thượng Thần Thiên Vân chợt hỏi: “Quan chấp hành đứng đầu đang ở đâu?"



Thượng Thần Thiên Huyền hạ giọng: “Đang điều tra Nhất điện chủ đến giờ vẫn chưa ra mặt kia”.



Thượng Thần Thiên Vân gật gù với vẻ nặng nề: “Ác Đạo Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài, phải cẩn thận”.







Sát ý lóe lên trong mắt Thượng Thần Thiên Huyền: “Lần này chúng dám giở trò với văn minh Thiên Hành chúng ta, có cần phải...”



Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu: “Tạm thời không được. Ác Đạo Pháp Thần vẫn còn ở trong thời không đặc biệt tại vũ trụ Vô Gian, chưa phải lúc để trở mặt”.



Thượng Thần Thiên Huyền im lặng, mặt lạnh như băng giá, cảm giác không thể phát tiết bực bội này khiến bà cực kỳ khó chịu.



Thượng Thần Thiên Vân lại nói: “Chúng ta cũng nên tỉnh ngộ lại. Văn minh Thiên Hành bị lợi dụng lần này là vì chúng ta quá mức tự phụ, không xem các văn minh khác ra gì. Nhị điện chủ đã lợi dụng điều này để châm ngòi mâu thuẫn giữa chúng ta và Diệp Quân, để Ác Đạo Minh làm ngư ông đắc lợi”.



Thấy Thượng Thần Thiên Huyền cất bước đi xa, bà ta ngạc nhiên: “Bà đi đâu đấy?"



Thượng Thần Thiên Huyền lạnh lùng đáp: “Cục tức này ta nuốt không trôi. Yên tâm, ta sẽ không giết hắn, chỉ cho Ác Đạo Minh của hắn cũng phải ngậm đắng mà thôi”.



Rồi bà ta biến mất cuối chân trời.



Thượng Thần Thiên Vân nhoẻn cười: “Thế thì tốt”.



Vì chính bà ta cũng không nhịn nổi cơn giận này.



Sau khi rời khỏi văn minh Thiên Hành, Khâu Bạch Y đi đến một vùng tinh không, nhìn về hướng cũ mà lắc đầu cười. Xem ra ông ta vẫn đánh giá thấp nơi này rồi.



Kế hoạch châm ngòi để văn minh Thiên Hành và Diệp Quân đấu đá ngươi chết ta sống xem như đổ sông đổ bể.



Đồng thời ông ta cũng âm thầm bội phục Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyền. Diệp Quân và Nhất Niệm bắt tay nhau giết nhiều cường giả văn minh Thiên Hành như vậy mà hai người này nói cho qua là cho qua, đúng là không tầm thường. Khâu Bạch Y bất chợt xoay người, thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ mỏng tang đứng gần đó.



Ông ta ngạc nhiên: “Thượng Thần Thiên Huyền?"



Đối phương đáp lạnh tanh: “Thượng Thần Thiên Huyền là ai? Ngươi nói gì ta không biết”.



Khâu Bạch Y sa sầm mặt khi nhận ra bà ta muốn gây sự, nào ngờ vừa mở miệng thì đối phương đã đấm tới.



Uỳnh!



Tinh không tĩnh lặng bốn phía tan chảy khiến ông ta biến sắc.



Huỵch!



Khâu Bạch Y bị đấm bay đi mấy trăm nghìn trượng trong nháy mắt. Người phụ nữ kia không chịu buông ta, vừa vung tay lên thì nghe ông ta kêu lên: “Thượng Thần Thiên Huyền! Bà muốn làm gì?"



Bà ta tỉnh bơ: “Thượng Thần Thiên Huyền nào? Lộn người rồi”.







Nói xong thì vọt tới đấm vào mặt Khâu Bạch Y.







Khâu Bạch Y: “...”







Trong một vùng tinh không nọ, có một tòa tháp lẳng lặng trôi nổi.







Bên trong.







Diệp Quân ngồi xếp bằng với thân thể đang dần lành lại.







Nhất Niệm ngồi xổm đối diện hắn, hai tay chống cằm, hai mắt lấp lánh nhìn Diệp Quân.




Tuy Thượng Thần Thiên Huyền không xuống tay tới cùng nhưng Diệp Quân vẫn bị thương nặng, hiện đang nhờ tinh thể Vĩnh Hằng và cây thần tự nhiên để hồi phục.