Tịnh An quay đầu nhìn Diệp Quân, do dự giây lát rồi nói: “Sư phụ nói Ác Đạo Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài, có cần gọi cô cô không?”
Diệp Quân lắc đầu khiến Tịnh An cảm thấy khó hiểu.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Một đám lâu la thôi, không đáng để cô cô ra tay”.
Tịnh An chớp mắt, trong mắt có những ngôi sao nhỏ.
Ở một tinh không nào đó, thời không bỗng tách ra, một bóng người đi ra. Chính là Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh – Khâu Bạch Y!
Khâu Bạch Y đi ra xong vỗ vào ngực mình, thở hổn hển. Ông ta bị Thượng Thần Thiên Huyên đuổi theo cả mấy vạn vũ trụ tinh vực! Đúng là khó tin!
Khâu Bạch Y lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn thời không tinh vực sau lưng. Thấy thời không tinh vực ấy không có động tĩnh, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, phải công nhận rằng người phụ nữ này quá khó đối phó.
Dọc đường đi, ông ta đã sử dụng mọi cách mới có thể thoát thân. Lúc này, thời không cách đó không xa bỗng sục sôi, sau đó thời không tách ra, một ông lão tóc trắng từ từ đi ra.
Đằng sau ông lão còn có một nhóm cường giả đông đảo tới mấy chục người.
Nhìn thấy ông lão tóc trắng, Khâu Bạch Y nở nụ cười nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát.
Ông lão tóc trắng bước tới trước mặt Khâu Bạch Y rồi hỏi: “Sao Thần Trạch lại chết?”
Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Thực lực của tên Diệp Quân kia quá mạnh”.
Ông lão tóc trắng sầm mặt, một luồng sát ý đáng sợ dâng lên. Khâu Bạch Y chớp mắt rồi lùi lại mấy bước, trong mắt có vẻ kinh ngạc, rất kinh ngạc. Một lúc sau, ông lão tóc trắng từ từ nhắm mắt lại: “Thần Trạch và Diệp Quân không thù không oán, sao Diệp Quân lại giết ông ấy?”
Khâu Bạch Y im lặng.
Ông lão tóc trắng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Là lỗi của ta, Thần Tông ông cũng biết Ác Đạo Minh ta và Diệp Quân có nợ máu. Hôm ấy ông ta thấy ta và Thần Trạch thế tử đi cùng nhau nên đã… Ầy, đều là lỗi của ta”.
Thần Tông im lặng.
Khâu Bạch Y lại thở dài: “Diệp Quân dựa vào người sau lưng, chẳng thèm coi thế lực nào ra gì, ầy…”
Thần Tông nhìn thẳng vào Khâu Bạch Y: “Hắn đang ở đâu?”
Khâu Bạch Y vội nói: “Thần Tông, ông đừng kích động. Thực lực của Diệp Quân không yếu, sau lưng hắn lại có mấy chỗ dựa. Ông đi tìm hắn có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?”
Thần Tông âm trầm nói: “Vậy ông nghĩ thế nào?”
Khâu Bạch Y suy nghĩ rồi đáp: “Nói thật, gần đây Ác Đạo Minh ta cũng chuẩn bị ra tay với hắn, nhưng bên ta vẫn chưa đủ người, vì thế ông có thể chờ một thời gian, lâu nhất là vài ngày thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết hắn”.
Thần Tông nắm chặt hai tay, khẽ run lên.
Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Thần Tông đại nhân, phải bình tĩnh, bình tĩnh”.
Thần Tông im lặng một lát rồi chậm rãi buông tay ra: “Nhị điện chủ, ta có một thỉnh cầu”.
Khâu Bạch Y bảo: “Ông nói đi”.
Thần Tông nói: “Ly Hận trường đồ… có thể trả lại cho Ly Hận Thiên ta không?”
Khâu Bạch Y hơi do dự.
Thần Tông nói tiếp: “Người sau lưng Diệp Quân mạnh như vậy, ta mà không có Ly Hận trường đồ thì không có tự tin đấu cùng hắn…”
Khâu Bạch Y nói: “Được”. Nói xong ông ta đưa Ly Hận trường đồ cho Thần Tông. Thần Tông mau chóng nhận lấy, ông ta nhìn Ly Hận trường đồ trong tay bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại nhìn Khâu Bạch Y: “Vậy ta chờ tin tức của Nhị điện chủ”.
Nói xong ông ta quay người đưa đoàn người rời đi, biến mất ở cuối tinh không.