Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4346: Đăng Thiên Vực.




Hiện tại Nhất Niệm đang nghiên cứu cách để giảm thiểu việc tiêu tốn sức lực, nếu Diệp Quân có thể sử dụng liên tục hai lần cùng một lúc thì ai có thể chịu được chứ?



Hai chiêu kiếm chém xuống mất đi sáu trăm triệu năm tuổi thọ!



Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.



Mỗi ngày Tịnh An cũng đi theo học tập, cô ta cũng đã ăn một quả Thiên Hành, khoảng thời gian gần đây, thực lực của cô ta cũng đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là thành tựu về thời không, dù vẫn không bằng Nhất Niệm và Diệp Quân nhưng cao thủ bình thường ở nền văn minh Thiên Hành vẫn không thể nào so sánh được.



Đương nhiên cô ta cũng được hời rồi, vì những gì cô ta học đều là có sẵn.



Lúc này, Nhất Niệm chợt nói: “Có một cách để giảm bớt tiêu hao chính là chồng chất thời không”.





Dứt lời, hai tay cô ta bắt đầu quơ múa, thời không xung quanh cô ta chợt trở thành những cái hộp, chẳng mấy chốc, những cái hộp đó bắt đầu trở nên nặng nề.



Thấy thé, Tịnh An và Diệp Quân đều kinh ngạc.



Chẳng mấy chốc, những cái hộp thời không kia bị Nhất Niệm xếp chồng lên nhau, mà không dừng lại ở đó, cô ta lại bắt đầu nén nó xuống.



Lúc này, nét mặt Diệp Quân và Nhất Niệm nhất thời thay đổi.



Vì bọn họ đều cảm nhận được sự nguy hiểm.







Khuôn mặt Nhất Niệm cũng hơi tái, rõ ràng cô ta cũng rất vất vả.



Nhưng Nhất Niệm cũng không từ bỏ, cô ta bắt đầu đè nén từng chút một, mà theo động tác của cô ta, xung quanh chợt xuất hiện uy áp thời không cực kỳ đáng sợ, khi uy áp này xuất hiện, nét mặt của Diệp Quân và Tịnh An đều trở nên nặng nề.



Dần dần, trên mặt Nhất Niệm xuất hiện mồ hôi lạnh.



Trong mắt Diệp Quân lộ vẻ lo lắng.



Tịnh An cũng nhíu chặt mày, cảm thấy hơi bất an.



Khi những ô vuông thời không này liên tục bị nén lại, uy áp thời không xuất hiện xung quanh cũng ngày càng mạnh hơn, mà sắc mặt Nhất Niệm cũng ngày càng tái đi, có thể nhìn ra cô ta đã sắp đến giới hạn rồi.



Nhưng lúc này Diệp Quân và Tịnh An cũng không dám làm phiền cô ta nữa. Ngay sau đó, Nhất Niệm chợt nói: “Kiếm”.



Diệp Quân vội mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Nhất Niệm, Nhất Niệm lập tức sử dụng ý niệm thao túng kiếm Thanh Huyên để nó đâm vào thời không đang bị đè nén kia.



Oanh!



Khi kiếm Thanh Huyên đâm vào, thời không bị đè nén rung động kịch liệt, sau đó dẫn tĩnh lặng trở lại, lúc này, vô số ô vuông thời không đã bị xếp thành một hình vuông nhỏ, độ dày cũng xấp xỉ một quyển sách.



Nhất Niệm lại không đứng vững một lần nữa, Diệp Quân vội ôm lấy cô ta, Nhất Niệm nói với giọng yếu ớt: “Thật ra vẫn có thể nén mỏng hơn, nhưng thực lực ta không đủ, chỉ có thể đến thế thôi”.



Diệp Quân dịu dàng an ủi: “Đã lợi hại lắm rồi”.



Nhất Niệm chớp mắt: “Thật sao?”



Diệp Quân mỉm cười nói: “Thật”.



Nhất Niệm lập tức cười tươi.



Diệp Quân dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó quay đầu nhìn về phía thời không bị chất chồng kia, nét mặt hắn dần trở nên nặng nề.



Sau khi nén lại, sức mạnh trong thời không này đã thay đổi.



Nhất Niệm nói: “Có lẽ huynh làm sẽ càng khó khăn hơn, vì huynh đè nén thời không này cũng đồng nghĩa với việc đè nén cả kiếm ý của mình.



Nói đến đây, cô ta cười khổ: “Việc mất sức chẳng những không thể giảm bớt mà còn tăng lên gấp mấy lần.



Diệp Quân nói: “Nhưng uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần, không phải sao?”



Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.



Diệp Quân cười nói: “Đợi muội tịnh dưỡng xong, ta sẽ lập tức bắt đầu tu luyện”.



Nhất Niệm nói: “Bây giờ huynh tu luyện luôn đi…”



Diệp Quân nói: “Nướng dê trước nhé?”





Hai mắt Nhất Niệm sáng lên: “Được”.







Tịnh An cũng liên tục gật đầu như gà mổ thóc.







Diệp Quân cười to.







Đăng Thiên Vực.







Sau khi Cửu Trọng Thiên vỡ tan, Đăng Thiên Vực thoáng chốc trở nên vắng vẽ, vì đã không còn gì quý giá nữa.







Hôm nay, Khâu Bạch Y đi tới Đăng Thiên Vực, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau đó, ông ta cười nói: “Ra ngoài đi!”







Thời không phía xa khẽ rung động, một hoả ảnh bay ra, Khâu Bạch Y cười nói: “Nói với Diệp công tử, ba ngày sau ta đợi hắn ở đây”.



chapter content