Tuy quả Thiên Hành không thể khiến hắn đột phá cảnh giới, nhưng lại tăng trưởng thần hồn cho hắn rất nhiều. Không chỉ thần hồn mà đến sức mạnh huyết mạch cũng được cải thiện. Đương nhiên, cải thiện huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân là không đáng kể, nhưng lại có cải thiện rất lớn đối với huyết mạch viêm hoàng.
Trong ba dòng huyết mạch này, tuy huyết mạch viêm hoàng không bằng huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân, nhưng cũng không ngừng cải thiện, liên tục tiến đến gần hơn với hai huyết mạch kia.
Không chỉ hắn sử dụng quả Thiên Hành mà hắn còn bảo Ngao Thiên Thiên cũng ăn một quả. Quả Thiên Hành này giúp ích cho cô ấy nhiều hơn, dù sao cô ấy cũng là Long tộc, quả Thiên Hành ngoài tăng huyết mạch và thần hồn của cô ấy ra thì còn có thể tăng cường sức mạnh cơ thể.
Ngày tháng trôi qua, Diệp Quân đã dần thành công trong việc nén các ô vuông thời không sau khi đã gấp.
Mấy năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng đè nén được thời không sau khi gấp thành một quyển sách dày. Mà giờ khắc này, sức mạnh trong thời không trước mắt hắn đã thật sự hủy thiên diệt địa, cho dù là hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An đi tới, vẻ mặt hai người đều hơi nặng nề.
Nhất Niệm nhìn thời không trước mặt Diệp Quân với vẻ mặt khá nghiêm túc: “Có kiểm soát được nó không?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Hẳn là không thành vấn đề!”
Nói xong hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất nhanh hắn đã cảm ứng được kiếm Thanh Huyên, lúc này kiếm Thanh Huyên đã hợp thành một thể với thời không sau khi đè nén.
Giọng Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Sức mạnh thời không này hơi quái dị, đừng phóng ra ở đây”.
Diệp Quân gật đầu, nếu phóng sức mạnh ẩn trong thời không trước mặt hắn lúc này ra, chắc chắn Tiểu Tháp không chịu nổi, bởi vì bên trong còn có kiếm Thanh Huyên!
Nhất Niệm nói: “Ra ngoài thử không?”
Diệp Quân gật đầu, một lát sau hắn cùng với Nhất Niệm và Tịnh An đến một vũ trụ hư vô.
Diệp Quân nhìn thời không hư vô xung quanh, thầm nhẩm niệm, thanh kiếm trước mặt lập tức bay ra.
Ầm!
Chỉ trong tích tắc, tầm nhìn của ba người hóa thành hư vô…
Một lát sau, họ nhìn thấy một khoảng đen kịt, tay giơ không thấy năm ngón.
Chôn vùi hủy diệt mọi thứ!
Nhìn thấy cảnh này, Tịnh An chợt mở to hai mắt, cũng chẳng màng đến việc ăn kẹo hồ lô nữa.
Diệp Quân nắm chặt hai tay, trong mắt là vẻ hưng phấn, uy lực của nhát kiếm này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Quan trọng nhất là nhát kiếm này chỉ là sức mạnh thời không đơn thuần thêm sức mạnh của kiếm Thanh Huyên, hắn còn chưa dùng đến kiếm ý và sức mạnh huyết mạch, nếu thêm kiếm ý và sức mạnh huyết mạch…
Nghĩ thôi cũng thấy háo hức!
Vẫn còn thời gian!
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân tiếp tục tu luyện gấp thời không và đè nén thời không, mà lần này thì khác, hắn bắt đầu kết hợp với kiếm ý của mình, thử thêm Nhất Giới Tuế Nguyệt vào…
…
Hai ngày sau, bên ngoài, Đăng Thiên Vực.
Khâu Bạch Y ngồi xếp bằng trong hư không, hai tay đặt lên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa.
Khâu Bạch Y chậm rãi mở mát, cách đó trăm trượng có một thanh niên cầm kiếm từ tốn bước đến.
Diệp Quân.
Nhìn thấy Diệp Quân, Khâu Bạch Y lập tức nở nụ cười: “Diệp công…”
Ông ta còn chưa nói xong đã thấy Diệp Quân ở nơi xa bất chợt chém một nhát về phía mình.
Trực tiếp đi vào vấn đề!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khâu Bạch Y thoáng chốc tối sầm, ông ta phất tay áo.
Rầm!
Khi kiếm của Diệp Quân còn cách ông ta vài trượng nữa thì bị buộc phải dừng lại, không thể tiến lên dù chỉ nửa tấc.
Nhưng Khâu Bạch Y lại cau mày, bởi vì phía sau ông ta, một thanh ý kiếm đã lặng lẽ phóng tới tự khi nào.