Khâu Bạch Y nhìn Sát Chủ: “Ông muốn hấp thu huyết mạch của hắn chứ gì?”
Sát Chủ cười âm u: “Khâu huynh đúng là hiểu ta”.
Khâu Bạch Y nói: “Huyết mạch của cha hắn và ông nội hắn còn mạnh hơn, lát nữa ông có thể hấp thu của họ”.
Nghe vậy, hai mắt Sát Chủ phát sáng, ông ta phấn khích nói: “Thật ư?”
Khâu Bạch Y gật đầu: “Thật chứ”.
“Ha ha!”
Sát Chủ bật cười lớn: “Ta nóng lòng lắm rồi đây”.
Nói xong ông ta hóa thành một luồng hồng mang bay về phía Diệp Quân.
Thấy vậy, Khâu Bạch Y nhíu mày: “Tên điên này…”
Xa xa, Diệp Quân chém ra một kiếm.
Ầm!
Huyết quang vỡ tan, Sát Chủ bị hất văng, về lại chỗ cũ.
Sau khi dừng lại, trên tay phải của Sát Chủ đã xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm.
Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, tất cả đều nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.
Sát Chủ nhìn vết kiếm trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, lông mày cũng nhíu chặt. Phải thừa nhận rằng ông ta cũng rất sốc, bởi vì nhát kiếm vừa nãy không chỉ phá kiếm ý của ông ta mà còn phá cả thân xác của ông ta. Phải biết rằng thân xác ông ta đã được tôi luyện qua vô số kiếm ý, thần vật bình thường không thể khiến ông ta bị thương được. Nhưng ở trước thanh kiếm này, thân thể ông ta chỉ như miếng đậu phụ.
Thanh kiếm này không bình thường!
Trong mắt Sát Chủ có thêm sự nặng nề.
Hòa thượng Quy Vô nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sau đó lại nhìn cà sa nhân quả trên người mình, khẽ mỉm cười, không hề hoảng sợ.
“Kiếm này không tệ, lát nữa cho ta được không?”
Ly Hận lão tổ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân. Ngay từ đầu ông ta đã thích thanh kiếm này, tuy ông ta không phải kiếm tu nhưng rất có hứng thú với kiếm. Năm xưa ông ta đã từng giết không ít kiếm tu, thu thập rất nhiều kiếm tốt tuyệt thế, nhưng chẳng có thanh kiếm nào được như thanh trước mắt này.
Sát Chủ hờ hững nhìn Ly Hận lão tổ, chẳng hề nể mặt: “Ngươi là cái thá gì mà phải cho ngươi?”
Ly Hận lão tổ cũng không ưa ông ta, xông lên tung ra một quyền.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Ly Hận lão tổ và Sát Chủ đều liên tục lùi lại.
Thấy hai người lại định đánh tiếp, Khâu Bạch Y cất lời: “Ly Hận lão tổ, Sát Chủ, nếu hai người còn đánh nhau nữa thì đừng trách ta không nể mặt”.
Mặt ông ta tối sầm.
Mẹ kiếp!
Ông ta thật sự rất muốn chửi thề, còn chưa giết được người mà đã ở đây phân chia chiến lợi phẩm rồi?
Cái quái gì không biết!
Nghe thấy lời này của Khâu Bạch Y, Sát Chủ và Ly Hận lão tổ đều không ra tay nữa, bọn họ vẫn phải nể mặt vị Nhị điện chủ này.
Nhưng hai người vẫn nhìn nhau, hiển nhiên chuyện này còn chưa kết thúc.
Khâu Bạch Y không quan tâm đến hai người này, ông ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa rồi cười bảo; “Diệp công tử, người của ta đã tới đủ rồi. Bây giờ tới lượt ngươi đấy”.
Diệp Quân im lặng.
Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Ta biết ngươi vừa mới đột phá thực lực, muốn tìm người luyện tay, nhưng vô nghĩa thôi, bởi vì bây giờ chắc chắn ngươi không đánh lại được chúng ta, vậy nên ngươi gọi người đi, được không?”
Diệp Quân đáp lời: “Có vẻ như ông rất muốn ta gọi người”.
Khâu Bạch Y cười; “Muốn giết ngươi thì phải giải quyết được người phía sau ngươi trước, không phải sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta thấy mục đích của ông không phải như vậy”.
Khâu Bạch Y khẽ cau mày.