Mục Tướng không còn nữa, bây giờ hai vị Thượng Thần là lớn nhất, cho nên không có ai dám làm trái lại mệnh lệnh của Thượng Thần Thiên Huyên, nhưng bọn họ vẫn có ý đối địch với hắn.
Diệp Quân giết nhiều cường giả của nền văn minh Thiên Hành như vậy, còn cướp mất cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành, hỏi sao bọn họ có thể không hận cho được?
Nhìn ánh mắt hận thù của đám cường giả nền văn minh Thiên Hành, Diệp Quân hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt hắn quét qua đám người, hắn nhanh chóng gặp được một người quen.
Điện chủ điện Chấp Pháp – Vu Trụ.
Thấy Diệp Quân nhìn qua, Vu Trụ nhíu mày lại, lúc này Diệp Quân đột nhiên chỉ vào lão ta.
Vu Trụ rất nghi ngờ và khó hiểu, ngay sau đó vẻ mặt lão ta đột nhiên biến đổi, lão ta còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đặt trên cổ lão ta.
Gầm!
Giết thẳng tới lão ta!
Trong sân lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt Thượng Thần Thiên Huyên trở nên khó coi, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.
Lúc những cường giả của nền văn minh Thiên Hành phản ứng lại, họ trở nên giận dữ, thật sự là ức hiếp người quá đáng, vô số cường giả phóng xuất ra khí thế của chính mình để chèn ép Diệp Quân, đang định ra tay.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô cô, tiêu diệt đi”.
Người phụ nữ váy trắng mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay ra, nhưng lúc bay lên phía chân trời thì đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi giáng xuống.
Đùng!
Chỉ trong chớp mắt, một sức mạnh cực kỳ đáng sợ bao quanh tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành, bỗng chốc, cường giả của nền văn minh Thiên Hành quỳ hết xuống, chỉ có chỗ đứng của mấy người Diệp Quân là không có chuyện gì.
Cả thần cảnh Thiên Hành bắt đầu bốc cháy.
Đúng lúc này, toàn bộ đại trận trong nền văn minh Thiên Hành đều bị hủy diệt, ngay cả cơ hội khởi động cũng không có.
Đứng trước sức mạnh này, tất cả cường giả chỉ có cảm giác tuyệt vọng.
Bao gồm cả Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân.
Cho dù mạnh mẽ như hai người họ, cũng không có suy nghĩ phản kháng nào.
Lúc này, bọn họ mới thật sự ý thức được nữ kiếm tu váy trắng này đáng sợ như thế nào, người này là cường giả tuyệt đỉnh vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ.
Khi thanh kiếm càng lúc càng giáng thấp xuống, tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đã suy sụp hoàn toàn.
Lần đầu tiên, bọn họ cảm nhận được thế nào là cận kề cái chết.
Bỗng nhiên Nhất Niệm kéo tay áo của Diệp Quân, nhưng không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Nể mặt muội đấy”.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nghe thấy.
Diệp Quân quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên, kiếm Hành Đạo không giáng xuống nữa, nhưng sự áp bức đó vẫn còn tồn tại, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành vẫn đang nằm trên mặt đất, không thể di chuyển được.
Nhìn thấy cảnh này, Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai người biết rằng nếu thanh kiếm ấy chém xuống, nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ không còn nữa.
Diệp Quân nhìn nhóm cường giả của nền văn minh Thiên Hành, lại nhìn thấy hai đối thủ quen thuộc là Kính Thần và Thiên Phù Thần.
Lúc này, thân xác hai vị thần này đã được phục hồi.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, vẻ mặt của hai người họ lập tức thay đổi.
Thượng Thần Thiên Huyên vừa định nói gì đó thì Diệp Quân đã chỉ tay vào hai người họ, tất nhiên là hai người họ biết việc chỉ tay này là có ý gì nhưng bọn họ lại không muốn khoanh tay chờ chết, vừa định ra tay thì một giây sau, bọn họ đã bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Đánh bại trong tích tắc!
Khuôn mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần đầy vẻ khó tin.
Ngay cả sức đánh trả cũng không có?
Xung quanh tràn ngập sự im lặng đầy chết chóc.