Học cung Thiên Vân, nền văn minh Thiên Hành
Diệp Quân và Nhất Niệm ngủ một giấc tới sáng, Diệp Quân bỗng cảm thấy trên người mềm mại, ấm áp, hắn mở mắt ra, lúc này Nhất Niệm đang nằm trên người hắn nhìn hắn, thấy Diệp Quân mở mắt ra, hai má của Nhất Niệm lập tức đỏ bừng, sau đó chôn đầu vào cổ của hắn.
Diệp Quân cảm thấy lúng túng!
Bởi vì “công việc” tối qua, bây giờ hai người đều trần truồng như nhộng, dán chặt vào nhau...
Diệp Quân chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa, lúc này hắn cũng không thèm quan tâm người phụ nữ đồ váy trắng kia, mẹ kiếp, làm trước đã rồi tính sau.
Nhưng ngay lúc này...
Ầm!
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái lao vào, người đó là Tịnh An, đi theo sau Tịnh An còn có Thượng Thần Thiên Vân.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Nhất Niệm, đôi mắt của Tịnh An đột nhiên trợn to hơn cả cái chuông.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm đang ở trên giường, nhìn phía trên rồi lại nhìn phía dưới.
Rất yên tĩnh...
Cảnh tượng bất ngờ xảy ra này suýt nữa đã dọa Diệp Quân sợ hãi.
Tịnh An vẫn còn tò mò nhìn, Thượng Thần Thiên Vân vội vàng kéo cô ta ra ngoài, Tịnh An vừa bước ra vừa liên tục ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt đầy sự tò mò, đặc biệt là lúc đi ra khỏi cửa cô ta còn nói một câu: “Sư phụ, đừng đi mà, hắn làm nhanh lắm!”
Diệp Quân: “..”.
Nhất Niệm xấu hổ ôm chặt lấy Diệp Quân, cọ qua cọ lại một hồi, Diệp Quân chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau Diệp Quân với Nhất Niệm mới bước ra khỏi phòng, lúc này gương mặt của Nhất Niệm đã đỏ ửng như ánh ban mai, cực kỳ xấu hổ.
Bị thấy hết rồi!
Mặc dù Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An đều không phải là người ngoài, nhưng cũng rất ngại!
Nhất Niệm đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Quân, sau đó nói: “Không được, chúng ta cũng phải xem của bọn họ, lần sau ta sẽ dẫn huynh đi xem bọn họ..”.
Khuôn mặt của Diệp Quân cứng đờ... Mặc dù hắn cảm thấy như vậy là không đúng nhưng suy nghĩ một chốc, lại thấy rất kích thích!
Nhất Niệm vừa nói xong cũng cảm thấy có hình như có gì đó không ổn...
Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân và Tịnh An đi tới, Tịnh An quan sát hai người họ bằng vẻ mặt rất kỳ lạ, nhưng Thượng Thần Thiên Vân lại rất bình thường.
Nhất Niệm vừa gặp lại hai người, đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, tay phải siết chặt Diệp Quân.
Mặc dù Diệp Quân cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhưng lúc này hắn cũng chỉ đành phóng lao phải theo lao, lập tức nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Tiền bối, ta và Nhất Niệm phải đi rồi”.
Thượng Thần Thiên Vân nói: “Phải rời khỏi đây sao?”
Diệp Quân gật đầu, nếu Nhất Niệm không muốn ở lại nền văn minh Thiên Hành, thì hắn chỉ có thể dẫn Nhất Niệm rời đi, hắn cũng không muốn ở lại đây quá lâu.