Nghe lời này của Diệp Quân, tay phải của Bố Huyền từ từ thả lỏng, quyền thế đáng sợ lan rộng khắp đất trời lập tức rút đi như thủy triều.
Tinh không bình thường trở lại.
Diệp Quân nhìn linh hồn mình cười khổ.
Sức mạnh của quyền này quá khủng khiếp!
Hắn vẫn còn đánh giá quá thấp quan chấp hành đứng đầu nền văn minh Thiên Hành này!
Nơi xa, Bố Huyền quan sát Diệp Quân rồi nói: “Đừng cười khổ nữa, nhận trực tiếp một quyền của ta mà vẫn còn sống, ngươi đã lợi hại lắm rồi”.
Nụ cười của Diệp Quân càng thêm chua chát.
Bố Huyền cười: “Ngươi mới tu luyện bao lâu? Ta đã tu luyện ít nhất mấy trăm triệu năm rồi, trong khoảng thời gian ấy ta đã chiến đấu cùng vô số cường giả hàng đầu của vũ trụ, dù là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu thì cũng không phải điều mà ngươi của hiện giờ có thể so sánh được”.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, khi quan chấp hành đứng đầu đời này vào, mọi người có cho phép gian lận không?”
Nụ cười của Bố Huyền dần biến mất, trên mặt hiếm thấy có sự nặng nề: “Không”.
Không cho phép gian lận!
Mí mắt Diệp Quân giật giật, trong lòng kinh hãi.
Bố Huyền lại nói: “Bà ấy không như ngươi, khi bà ấy vào đây thực lực đã mạnh hơn ngươi hiện giờ nhiều rồi, kẻ yếu mà chạy vào đây thì ngươi là người đầu tiên đấy”.
Diệp Quân: “…”
Bố Huyền nói: “Khôi phục thân thể trước đi đã”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tái tạo lại thân thể.
Hắn không mang Tiểu Tháp theo, vì thế lần này hắn cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể đúc lại được thân thể, nhìn cơ thể vừa mới thành hình, hắn lắc đầu cười khổ.
Thân thể bị hủy hoại đồng nghĩa với việc sức mạnh thể chất của hắn sẽ bị yếu đi rất nhiều.
Vẫn phải tu luyện lại!
Đúng là thốn hết nói.
Lúc này, Bố Huyền cách đó không xa lên tiếng: “Đã gian lận rồi thì ngươi chỉ có một lựa chọn, đó là mua chuộc ta”.
Mua chuộc?
Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm.
Bố Huyền bĩu môi: “Vẻ mặt ngươi là thế nào vậy? Chẳng lẽ ta không cần phải sống à?”
Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Tiền bối, làm thế này liệu có bị ảnh hưởng không tốt không?”
Bố Huyền đáp: “Ta không quan tâm”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Tên này muốn được hối lộ!
Tiểu Tháp không ở đây, hắn phải lấy gì để hối lộ y đây?
Kẹo hồ lô?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân nhìn Bố Huyền rồi quyết định thử: “Tiền bối, quê hương ta có một thứ thần kỳ, người nhìn này”.
Nói rồi hắn xòe tay ra, một cây kẹo hồ lô lơ lửng trước mặt Bố Huyền.
Mặc dù Tiểu Tháp không ở đây, nhưng hắn vẫn có nhẫn không gian, trong nhẫn chứa đầy những thứ hắn mang từ hệ Ngân Hà tới.
Bố Huyền nhìn kẹo hồ lô trước mặt, tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Quả Đạo hồ lô”.
Bố Huyền bảo: “Nói rõ hơn đi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Sinh ra từ cây Bồ đề của hệ Ngân Hà, ba trăm triệu năm nở hoa, ba trăm triệu năm kết quả, rồi ba trăm triệu năm nữa mới chín. Một cây Bồ đề chỉ kết ra được một chùm quả thôi, ăn vào… cực kỳ bổ”.