Diệp Quân gật đầu: “Hy vọng vậy!”
Bố Huyền nói: “Đi theo ta”.
Nói xong y xoay người đi về phía xa.
Diệp Quân đi theo.
Bố Huyền nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.
Bố Huyền dừng bước, xòe tay ra, một lá bùa xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Đây là thứ gì?”
Bố Huyền đáp: “Quyền phù, bên trong có chứa quyền kỹ của ta. Nếu bà ấy thật sự ra tay với ngươi thì ngươi hãy kích hoạt lá bùa này, ta sẽ đưa ngươi ra. Đương nhiên ta cũng chưa giao đấu với bà ấy bao giờ nên không biết thực lực của bà ấy mạnh đến đâu, càng không biết quyền kỹ này của ta có thể ngăn được bà ấy hay không…”
Diệp Quân trầm giọng: “Bà ấy là quan chấp hành đứng đầu, tiền bối cũng vậy, cho dù có chênh lệch thì chắc cũng không quá lớn đâu nhỉ?”
Bố Huyền gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Bố Huyền thở dài: “Đều là tạo nghiệp cả! Đời trước tạo nghiệp, đời sau gánh chịu, đúng là khốn kiếp”.
Diệp Quân nói: “Đây đã là chuyện của đời trước rồi, mà những kẻ đáng chết đời trước đều đã chết gần hết. Vậy nên, chắc bà ấy không đến nỗi trả thù cả đời này chứ?”
Bố Huyền tiếp lời: “Ta cũng nghĩ vậy”.
Diệp Quân: “…”
Bố Huyền nhìn về phía xa, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều là điều chưa biết! Gần đây ta luôn thấy bồn chồn, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra!”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Ta có thể không đi không?”
Bố Huyền đáp: “Đây là sát hạch cửa ải thứ hai, chỉ cần ngươi đi ra thì sẽ coi như qua ải, ta có thể quyết định. Ngươi cũng có thể không cần thông qua ải thứ ba, trực tiếp qua luôn”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Qua thì có lợi gì?”
Bố Huyền nói: “Truyền thừa, rửa tội”.
Diệp Quân cau mày: “Truyền thừa, rửa tội?”
Bố Huyền cười: “Đại khái có thể tăng thực lực của ngươi lên từ năm đến mười lần!”
Diệp Quân rung động.
Bố Huyền lại nói: “Hơn nữa ngươi còn có thể tiếp xúc với một số cơ mật cốt lõi của nền văn minh Thiên Hành. Đương nhiên, ngươi không phải người dân, ta không chắc những người kia có chấp nhận ngươi không, nhưng ta nghĩ có thể được đấy, bởi vì trên người ngươi có biến số”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Biến số?”
Bố Huyền hỏi ngược lại: “Ngươi không biết à?”
Diệp Quân lắc đầu.
Bố Huyền cười đáp: “Nói cách khác tức là có ngươi thì mọi chuyện đều có thể”.
Diệp Quân trầm giọng: “Tiền bối nói cụ thể hơn đi”.
Bố Huyền nghĩ: “Giống như vốn là thế thua, nhưng nếu ngươi gia nhập thì thế thua ấy có thể sẽ thay đổi”.
Diệp Quân cau mày.
Bố Huyền nói tiếp: “Thật ra ngươi không chỉ là biến số, còn là một dị số… Nếu ngươi gặp được biến số thì sẽ trở thành dị số, thế nào là dị số? Nói một cách đơn giản thì nó vượt ra ngoài mọi đại đạo, có thể vào bất kỳ thế nào, nhưng sẽ không bị mắc kẹt…”
Nói tới đây y lắc đầu: “Đương nhiên ta cũng không dám hoàn toàn xác định, ta không giỏi thuật Quan Tinh Trắc Toán lắm, nếu là Quan Tinh Chủ đời đầu thì có lẽ ông ấy sẽ xem được rõ hơn cho ngươi”.
Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Thiên Hành còn có cả xem bói nữa à?”
Bố Huyền gật đầu: “Có chứ, Quan Tinh Chủ đời đầu rất đáng gờm, sau này không biết vì sao ông ấy lại rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, mà ông ấy vừa đi, Quan Tinh Điện của nền văn minh Thiên Hành ngày một tệ đi, đúng là đáng tiếc. Nếu khi xưa ông ấy ở lại thì có lẽ nền văn minh Thiên Hành đã không xảy ra biến cố ấy. Có lẽ đều là số cả…”