Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân ở phía xa nhìn nhau, ánh mắt hai người phụ nữ lóe lên vẻ quyết tâm, ngay khi họ chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên có hai tia thần quang từ trên trời rơi thẳng xuống, cuối cùng bảo vệ hai người phụ nữ.
Hai người vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này sức mạnh đáng sợ mà Phục Võ phóng ra đã nổ tung.
Ầm!
Hai tia thần quang đó rung chuyển, sau đó nứt ra nhưng cuối cùng vẫn không bị phá vỡ hoàn toàn.
Phục Võ ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời Phong Thần Sư dẫn theo một nhóm cường giả bước đến.
Lúc này sắc mặt các cường giả Phong Thần Sư cũng rất nghiêm trọng.
Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.
Họ cảm thấy rất xa lạ với vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ trước mặt này, người này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng họ biết sở dĩ quan chấp hành đứng đầu có địa vị đặc biệt ở nền văn minh Thiên Hành là vì vị trước mặt này.
Phong Thần Sư nhìn chằm chằm Phục Võ, trầm giọng nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, ta thực sự không biết đúng sai gì trong chuyện năm đó, cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, bây giờ những người tham gia năm đó gần như không còn, cho dù bà có tức giận cũng nên bớt giận rồi mới phải chứ”.
Phục Võ nhìn chằm chằm Phong Thần Sư, không nói gì, chỉ siết chặt tay phải.
Phong Thần Sư sầm mặt: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, bà cũng xuất thân từ nền văn minh Thiên Hành, bà thật sự muốn hủy diệt nền văn minh của mình sao?”
Đáp lại ông ta là một quyền.
Một quyền này khiến Phong Thần Sư và các thần sư bên cạnh ông ta biến sắc, hai vị thần sư cùng tiến ra một bước, hai quyển sách cổ màu vàng bỗng bay ra từ trong tay họ, thoáng chốc có hàng vạn ngàn thần pháp bắn ra từ trong đó, cùng lúc đó trời đất bỗng nứt ra, từng luồng sức mạnh thần pháp đáng sợ lan tràn ra ngoài, sau đó lao thẳng về phía Phục Võ.
Thế nhưng sau khi sức mạnh một quyền đó lao đến, hàng ngàn vạn thần pháp đó bỗng chốc bị phá tan biến thành hư vô, không chỉ thế, hai cuốn sách cổ trong tay thần sư cũng nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến cả hai vị thần sư đã lùi về sau cả vài vạn trượng.
Sau khi dừng lại, hai vị thần sư đều hoảng sợ.
Mạnh thế sao?
Sắc mặt Diêm Đà ở một bên cũng thay đổi, gã không ngờ thực lực của quan chấp hành đứng đầu trước kia lại mạnh như thế.
Vượt sức tưởng tượng của gã.
Trước khi đến, gã còn ngây thơ cho rằng chỉ dựa vào họ có lẽ có thể ngăn được vị quan chấp hành đứng đầu này, nhưng giờ xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi.
Đáng sợ quá!
Phục Võ bỗng tiến đến trước một bước, một khí tức sức mạnh đáng sợ bỗng tụ lại từ giữa không trung.
Bà ta muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Thấy thế hai vị thần sư liếc nhìn nhau, ngay sau đó họ cùng tiến lên một bước, hai vị thần sư xòe hai tay ra, miệng thầm niệm thần ngữ cổ, chỉ thoáng chốc thời không trên đỉnh đầu hai vị thần sư bỗng tách lìa, hai chữ cổ màu vàng chậm rãi bay ra.
Chữ thần!
Sau khi hai vị thần sư liên tục niệm chú cổ, hai chữ thần đó bỗng phát ra từng luồng sáng vàng đáng sợ, những tia sáng vàng này phủ khắp bầu trời, thế mà ngăn được sức mạnh khí tức của Phục Võ.
Thấy thế các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều thở phào, trong mắt lại hiện lên tia hy vọng.
Lúc này hai vị thần sư cũng thở phào.
Có thể đánh!
Nhưng ngay lúc này, Phục Võ đó bỗng vung tay lên.
Ầm!
Chỉ với một cái vung tay, sức mạnh đáng sợ lập tức quét qua, chỉ trong tích tắc vô số tia sáng vàng vỡ tan, cùng với đó là hai chữ thần màu vàng trên đầu của hai vị thần sư cũng nổ tung, cùng lúc đó sức mạnh cực lớn và hai vị thần sư chấn động liên tục lùi về sau cả mấy vạn trượng.