Dứt lời, bà ta bỗng xòe tay ra, sau đó giơ lên trên, thoáng chốc Nhất Niệm bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể động đậy.
Lúc này thời không xung quanh bị trấn áp, Nhất Niệm cũng không thể điều động được.
Tay phải Phục Võ bỗng bị nắm chặt lại, nhưng vào lúc này một tiếng kiếm đột nhiên vang lên, ngay sau đó sức mạnh bí ẩn giam cầm Nhất Niệm bị chém vỡ.
Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Nhất Niệm, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên.
Phục Võ bỗng phất tay áo.
Diệp Quân biến sắc vội kéo Nhất Niệm ra sau lưng, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.
Vèo!
Kiếm quang bị phá vỡ, Nhất Niệm và Diệp Quân bị chấn động văng ra xa vài vạn trượng, vừa dừng lại thời không phía sau họ biến thành tro tàn.
Dòng máu chảy ra từ khóe miệng Nhất Niệm và Diệp Quân.
Phục Võ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân lau vết máu ở khóe miệng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Hoàn toàn không phải là đối thủ.
Diệp Quân cười khổ, mình vừa tu thành Thiên Hành Thể, thế nhưng không ngờ vẫn bị đánh bại nhanh như thế.
Mẹ nó chứ, đau lòng quá.
Như biết được Diệp Quân nghĩ gì, Tiểu Tháp nói: “Bây giờ ngươi khá giống cha ngươi rồi, năm đó cha ngươi cũng như thế”.
Diệp Quân nói: “Cha ta đau lòng hơn ta à?”
Tiểu Tháp nói: “Cũng đau lòng gấp mười lần”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp lại nói: “Thực lực của người phụ nữ này rất đáng sợ, cho đến giờ bà ta vẫn chưa đánh một cách nghiêm túc, ngươi và Nhất Niệm đều không phải là đối thủ của bà ta”.
Diệp Quân nhìn Phục Võ ở phía xa, cảm giác đối phương mang lại cho hắn khá giống Tịnh tông chủ năm đó.
Còn hai người này ai mạnh hơn thì hắn cũng không thể xác định.
Phục Võ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Kiếm khá đấy”.
Nói rồi bà ta đi về phía tổ địa.
Diệp Quân nhìn Phục Võ, không đánh nữa.
Người ta đã nương tay thế rồi, còn đánh nữa thì đúng thật là không biết tốt xấu.
Ánh mắt Nhất Niệm lóe lên tia phức tạp, cũng không ra tay nữa.
Vì cô ta biết cho dù cô ta và Diệp Quân hợp sức lại cũng không thể là đối thủ của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này.
Tạo nghiệp!
Nghiệp do Thiên Hành Chủ đời trước tạo ra giờ lại để nền văn minh Thiên Hành đời này gánh chịu.
Cứ thế Phục Võ bước vào tổ địa trong ánh mắt chăm chú tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành.
Đã không còn cường giả bước ra ngăn cản nữa.
Trong tổ địa Thiên Hành, từng cột đá đứng sừng sững, nhìn thoáng qua đã thấy cực kỳ dày đặc, không nhìn thấy có đầu, mà trên mỗi cột đá đều có một pha lê, bên trong pha lê là một quả giống tinh thạch.
Quả Sinh Mệnh!
Sau khi tuổi thọ đã tận, sinh mạng của nền văn minh Thiên Hành đều sẽ biến thành quả quay lại đây, đợi đến vòng luân hồi mới.
Ở giữa các cột đá đó có một khối đá màu lam, hòn đá này cao mấy chục trượng, toàn thân màu lam giống như điểm xuyết tinh tú tạo thành, vô cùng chói mắt.
Tổ thạch luân hồi.
Tổ thạch luân hồi ở tổ địa nền văn minh Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới là sự tồn tại quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành, nếu hủy diệt một trong hai tức là nền văn minh Thiên Hành đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Mục đích của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ là muốn phá hủy tổ thạch luân hồi này.
Phục Võ tiến đến trước một bước, sức mạnh đáng sợ bỗng lan ra xung quanh.
Bà ta không chỉ muốn hủy tổ thạch luân hồi mà còn phá hủy tất cả các quả.
Bà ta muốn hủy diệt hoàn toàn cả nền văn minh Thiên Hành.
Ngay lúc này tổ thạch đó bỗng rung chuyển, ngay sau đó một tia sáng màu xanh tỏa ra từ bên trong, thoáng chốc đánh đến trước mặt Phục Võ.
Phục Võ giơ tay lên.
Ầm!