Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4442: Hôm nay đều đã tề tựu!




Khi Tịnh Sơ đọc lời tuyên thề của quan chấp hành đứng đầu này, vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành không kìm nén được nữa mà bật khóc. Quan chấp hành đứng đầu! Thần hộ mệnh của nền văn minh Thiên Hành!



Chỉ cần nền văn minh Thiên Hành vẫn còn một người dân còn sống thì họ vẫn sẽ chiến đấu đến chết! Trong mắt Nhất Niệm, nước mắt cũng từ từ chảy xuống.



Phục Võ dừng bước, bà ta đã từng đọc tuyên, nhưng bây giờ…



Bà ta lắc đầu, tiếp tục đi về phía tổ thạch luân hồi, giữa hai hàng lông mày của bà ta có âm hỏa Thiên Hành bốc cháy hừng hực.



Tổ thạch luân hồi không chạy, vì nó biết chẳng thể thoát được, nó chỉ cảm thấy rất bức bối, hai người dân gây chuyện, vì sao người bị thương lại là mình?



Nhưng vào lúc này, một sức mạnh bí ẩn đột nhiên xuất hiện giữa đất trời, sau đó một luồng sáng xanh lục đột nhiên bay ra từ cơ thể Diệp Quân, chắn trước mặt Phục Võ.



Trong ánh sáng xanh lục là một cái cây! Cây sinh mệnh Thiên Hành!



Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt, sao cây sinh mệnh Thiên Hành lại xuất hiện? Chẳng lẽ đến để nộp mạng?





Phục Võ nhìn chằm chằm cây sinh mệnh Thiên Hành, kiếm trong tay bà ta khẽ rung.



Cây sinh mệnh Thiên Hành lên tiếng: “Phục Võ, khi xưa ngươi đã từng dùng quả hạch của mình để thề trước mặt ta. Thân là con dân nền văn minh Thiên Hành, cả đời chiến đấu vì nền văn minh Thiên Hành, mà bây giờ ngươi đang định làm trái lời thề của mình ư?”



Phục Võ nhìn thẳng vào cây sinh mệnh Thiên Hành, không chút do dự đáp: “Phải!”



Cây sinh mệnh Thiên Hành im lặng một lát rồi bảo: “Kẻ làm trái lời thề đều sẽ bị lời thề trừng phạt”.



Ầm!







Trong khoảnh khắc, một luồng sáng màu đen đáng sợ ngưng tụ từ trong đất trời, sau đó từng luồng sức mạnh bí ẩn dâng lên từ nơi sâu trong cơ thể Phục Võ. Bà ta đột nhiên trợn tròn hai mắt, mặt mũi vặn vẹo, chịu đựng nỗi đau cực lớn.



Lời thề của nền văn minh Thiên Hành có tính ràng buộc, hơn nữa trước đây bà ta lập lời thề hoàn toàn tự nguyện, không hề bị ép buộc, cho nên sức mạnh phản phệ của lời thề càng đáng sợ hơn.



Lời thề trừng phạt!



Nhưng lúc này Phục Võ lại đưa tay phải ra, cắm mạnh vào bụng mình, lấy quả hạch của mình ra, bà ta nhìn thẳng cây sinh mệnh Thiên Hành, gằn giọng nói: “Đời này ta không còn là người dân của nền văn minh Thiên Hành nữa!”, nói xong bà ta nắm chặt tay phải.



Bùm!



Quả hạch vỡ tan.



Lời thề bị phá vỡ!



Nhưng sự sống của bà ta bắt đầu giảm đi nhanh chóng… Nhiều nhất là hai khắc nữa, bà ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.



Không vào luân hồi! Không thể tái sinh!

Không còn là con dân của nền văn minh Thiên Hành nữa!



Khoảnh khắc Phục Võ tự tay bóp vỡ quả hạch của mình, sắc mặt tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đang có mặt đều trở nên tái nhợt.



Tự tuyệt đường lui của mình! Không chừa lại cơ hội sống!



Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều không ngờ Phục Võ lại bóp vỡ quả hạch của mình để tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành…



Nhất Niệm thở dài, nắm chặt tay Diệp Quân, trong mắt cô ta hiện lên vẻ phức tạp.



Diệp Quân im lặng, hắn cũng hơi bất ngờ trước việc làm này của Phục Võ, hắn biết bà ta chưa từng nghĩ đến việc sống tiếp.



“Ha ha!”



Lúc này, Tư Oánh bỗng bật cười lớn tiếng.



Cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nhìn Tư Oánh với vẻ mặt khó hiểu.



Tổ thạch luân hồi đã tuyệt vọng rồi.



Bây giờ nó chẳng còn quan tâm liệu Tư Oánh có gây sự hay không, dù sao sự việc đã không thể xoay chuyển được nữa.



Chờ chết đi!



Diệp Quân nhìn Tư Oánh đang cười điên cuồng cách đó không xa, người dân này đúng là không được bình thường cho lắm.



Phục Võ phớt lờ Tư Oánh, bà ta chậm rãi đi về phía tổ thạch luân hồi, mà lúc này, hai luồng ánh sáng xanh đột nhiên bay ra từ tổ thạch luân hồi, là hai người phụ nữ.



Khi nhìn thấy hai người phụ nữ này, Phục Võ dừng lại.



Tư Hỏa! Phượng Đông! Quan chấp hành!



Năm xưa khi bà ta giao chiến với Thiên Hành Chủ Tư Oánh và các cường giả, có bốn quan chấp hành về phe bà ta, trong đó có hai người tử trận. Mà hai người trước mặt chính là hai người đã tử trận khi ấy.



Bây giờ họ cũng chỉ là tàn ảnh.



Tư Hỏa nhìn Phục Võ như đã hóa thành kẻ điên với vẻ mặt phức tạp: “Đại tỷ”.



Đại tỷ!



Tiếng gọi đại tỷ này khiến nước mắt Phục Võ tuôn rơi. Năm xưa, khi bà ta bị toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Hành bao vây tấn công, bốn vị quan chấp hành đã bất chấp tính mạng bảo vệ bà ta… Mà hai người trước mắt lại còn tử trận!



Bây giờ gặp lại người cũ, sao bà ta có thể không cảm động?



Tư Hỏa nhìn cảnh tượng xung quanh với vẻ hơi ngơ ngác, sau đó bà ta nhìn Phục Võ khẽ nói: “Đại tỷ, ta và Phượng Đông đi theo tỷ cả đời, đến lúc chết cũng chưa từng cầu xin tỷ bất cứ chuyện gì, bây giờ chúng ta muốn cầu xin tỷ một chuyện… đừng hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, được không?”





Nước mắt trào ra từ đôi mắt Phục Võ như nước tràn bờ đê, bà ta nắm chặt hai tay…







“Đại tỷ!”







Lúc này, lại một giọng nói khác vang lên.







Cách đó không xa có hai cường giả đang đi tới, một nam một nữ. Người nam chính là con dân được bà ta giải cứu từ trên tế đàn lúc nãy, tên là Dung Khâu, còn người nữ mặc váy đen, tên là Vân Đàn.







Hai người này đều đã từng là quan chấp hành, cũng là người đi theo Phục Võ hồi đó.







Trong trận chiến năm ấy, Tư Hỏa và Phượng Đông chết trận, Dung Khâu bị cầm tù, Vân Đàn bỏ trốn.







Hôm nay đều đã tề tựu!



chapter content