Rầm rầm!
Bức tường ánh sáng xanh bị hai vị Thánh Vương hợp lực tân công, vỡ tan tành.
Diệp Quân và tổ thạch luân hồi cùng bay ra ngoài.
Hai Thánh Vương đang định ra tay tiếp thì lúc này cây sinh mệnh Thiên Hành phía xa bỗng rung chuyển dữ dội, sau dó một cành cây vạn trượng giống như chiếc roi quất về phía hai Thánh Vương.
Tông Thánh Vương quay người tung ra một quyền, kim quang phóng ra.
Vèo!
Cành cây bị thổi bay, cây sinh mệnh Thiên Hành cũng bị đẩy lùi một đoạn khá xa.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Hai ngươi là thần vật tối cao của Thiên Hành mà sao sức chiến đấu lại kém thế này?”
Tổ thạch luân hồi run rẩy đáp: “Chúng ta là thần vật mang tính công năng chứ không phải thần vật để chiến đấu”.
Diệp Quân: “…”
Tổ thạch luân hồi lại nói: “Hay là gọi cô cô của ngươi tới đi?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Không được”.
Tổ thạch luân hồi không hiểu: “Vì sao?”
Diệp Quân nhìn hai Thánh Vương phía xa: “Hai tên này quá yếu, ta mà gọi cô cô tới, cô cô sẽ nổi giận”.
Tổ thạch luân hồi ngơ ngác…
Mà lúc này, hai Thánh Vương kia lại đồng thời biến mất tại chỗ, hai luồng khí đáng sợ quét qua, đất trời cũng trở nên hư ảo, cực kỳ kinh người.
Thấy vậy, tổ thạch luân hồi sợ run, vội trôn sau lưng Diệp Quân, nó thật sự không chịu nổi nữa rồi, đánh nhau không phải sở trường của nó.
Nhìn thấy hai Thánh Vương xông lên, Diệp Quân hít sâu một hơi, bây giờ hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.
Diệp Quân quyết tâm, giậm chân phải xuống, hóa thành kiếm quang rồi chém xuống.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Đối mặt với hai vị Thánh Vương này, hiện tại hắn cũng chỉ có thể dùng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử. Mà sức mạnh của một mình hắn làm sao có thể địch lại được sức mạnh của hai Thánh Vương?
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân một lần nữa bay ra ngoài, lần này hắn bay đi rất xa, hắn bay qua nơi nào, thời không nơi đó liền bị hủy diệt từng tấc.
Khi dừng lại, Diệp Quân đã phun ra mấy ngụm máu, nhưng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên tách ra, sau đó một cây trường thương phóng tới, cây thương này bá đạo vô song.
Con ngươi Diệp Quân co rụt lại, hắn bất chấp thân thể đã nứt toác, hai tay cầm kiếm chém về phía trước.
Lúc này, ba loại huyết mạch trong cơ thể hắn sôi lên như nước sôi.
Sức mạnh huyết mạch trỗi dậy!
Kiếm thế của nhát kiếm này vô cùng đáng gờm, trong đó còn ẩn chứa ý chí kiếm đạo khủng khiếp của hắn.
Nhưng cảnh giới của hắn và hai vị Thánh Vương này hơn kém nhau quá nhiều, vì thế hai luồng sức mạnh vừa va chạm, hắn đã bị đánh bay.
Nhưng trường thương trong tay Chử Thánh Vương cũng vỡ nát. Nhìn thấy cảnh này, Chử Thánh Vương nhíu chặt lông mày.
Mà ngay lúc Diệp Quân bay ra, một luồng ánh sáng vàng quét qua, lao thẳng về phía hắn.
Nhìn thấy ánh sáng vàng này phóng tới, mí mắt Diệp Quân giật giật, hắn túm tổ thạch luân hồi sau lưng mình ném mạnh về phía đó.
Tổ thạch luân hồi: “…”
Rầm!
Tổ thạch luân hồi lập tức bay đi, nó gào khóc ai oán.
Nhưng nó không sao…
Lúc trước Diệp Quân đã phát hiện, tuy sức chiến đấu của nó không mạnh, nhưng có khả năng chịu đòn tốt như Tháp gia.
Sau khi Tông Thánh Vương một quyền đánh bay tổ thạch luân hồi, ông ta lại hung tợn lao về phía Diệp Quân một lần nữa.
Lần này ông ta không chút nương tay.
Không chỉ ông ta mà Chử Thánh Vương cũng biến mất tại chỗ, lao thẳng đến chỗ Diệp Quân..
Thấy hai Thánh Vương xông tới, Diệp Quân hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.