Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4472: Cái quái gì vậy?




Pháp Thần Ác Đạo ở bên cạnh nhìn thấy người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cùng lúc đó trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: “Đi”.



Đi!



Pháp Thần Ác Đạo sửng sốt.



Bởi vì đó là giọng nói của Nhất điện chủ!



Pháp Thần Ác Đạo nhìn xung quanh cũng không cảm nhận được điều gì, cô ta nhíu mày thật chặt, tuy rất thắc mắc nhưng không chút do dự xoay người rời đi.





Lúc này, người đàn ông áo trắng cách đó không xa đột nhiên bật cười: “Ta đã cho cô đi chưa?”



Pháp Thần Ác Đạo dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông áo trắng, nhướng mày: “Sao, không được đi à?”



Mặc dù cô ta hơi kiêng dè hai người trước mắt này, nhưng cô ta không sợ.







Có thể không đánh lại, nhưng nếu cô ta muốn chạy trốn thì ai có thể ngăn được cô ta?



Nghe Pháp Thần Ác Đạo nói thế, người phụ nữ váy trắng bên cạnh người đàn ông áo trắng khẽ cau mày, bà đưa tay phải ra, ấn nhẹ xuống.



Phịch!



Pháp Thần Ác Đạo còn chưa phản ứng lại thì hai chân đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống.



Pháp Thần Ác Đạo sửng sốt!



Ba Chí Tôn và ba vị Thánh Vương cũng hóa đá tại chỗ.



Bên kia, Vu Dịch cũng cứng đờ ở đó, nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ mặt không thể tin được.



Người phụ nữ váy trắng nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Đi thử hai bước xem?”



Pháp Thần Ác Đạo gầm lên một tiếng, đầu mày cô ta tách ra, giây tiếp theo sức mạnh Ác Đạo vô tận tuôn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, luồng sức mạnh ấy đã biến mất không còn tăm hơi.



Pháp Thần Ác Đạo hoàn toàn chết lặng.



Cô ta nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ không thể tin nổi, run rẩy nói: “Cô…”



Người phụ nữ váy trắng phớt lờ cô ta, quay đầu nhìn sang Diệp Quân, chỉ một ánh mắt, huyết mạch cuồng bạo điên cuồng trong cơ thể Diệp Quân bỗng trở nên ngoan ngoãn.



Diệp Quân ngay lập tức trở lại bình thường.



Huyết mạch phong ma hiểu chuyện, nhưng đương nhiên còn phải tùy người.



Diệp Quân: “…”



Người phụ nữ váy trắng lại nhìn quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đã sắp biến mất hoàn toàn kia, bình tĩnh bảo: “Ai nhận bà ấy, ta sẽ nhận người đó”.



Một thoáng im lặng.



Ầm!





Trong tích tắc, đất trời rung chuyển dữ dội, sau đó đất trời đột nhiên xuất hiện một luồng năng lượng bí ẩn. Trong ánh mắt thảng thốt của các cường giả, quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ vốn đã biến thành linh hồn mờ ảo bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể…







Không chỉ vậy, thân thể vốn đã nát vụn của bà ta cũng mau chóng hồi phục.







Cái quái gì vậy?







Mọi người đều ngớ người.







Tịnh Sơ cũng mở to mắt, vẻ mặt đầy khó tin.







Lúc này, thời không cách đó không xa khẽ run lên, sau đó trong thời không xuất hiện một đường hầm thời không bí ẩn, trong đường hầm có một ông lão chậm rãi bước ra. Ông lão đội vương quan, trên người khoác áo pháp màu đen, tay phải cầm sách cổ màu đen, tay trái cầm một cây bút màu đen.







Khi ông ta bước ra, tất cả cường giả đều thắc mắc.




Đây là ai?