Nền văn minh Thiên Hành chính là nền văn minh đỉnh cao cấp năm trong truyền thuyết…
Tịnh Sơ khẽ gật đầu với Chu Phạn, coi như chào hỏi.
Diệp Quân nói: “Tiểu Phạn, muội sắp xếp nhé, trong khoảng thời gian này, cường giả của Đại Chu đừng ra ngoài”.
Chu Phạn gật đầu: “Được”.
Nói rồi cô ta không hỏi gì nữa, xoay người rời đi.
Diệp Quân đưa Tịnh Sơ về lại Tiểu Tháp.
Lúc này, Nhất Niệm đang sắp xếp cho người dân của nền văn minh Thiên Hành.
Khi mới vào Tiểu Tháp, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều bị sốc.
Nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh vũ trụ cấp năm, đương nhiên không thiếu các loại thần vật, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thần vật thế này!
Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài?
Không thể tin được!
Mà lúc này, họ cũng vô cùng kính trọng Nhất Niệm, bởi vì nếu lần này không có Nhất Niệm và Diệp Quân thì có lẽ nền văn minh Thiên Hành đã bị xóa sổ.
Diệp Quân đưa Nhất Niệm tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành, dưới cây có một cô gái đang nằm.
Chính là Tịnh An!
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm đi tới bên cạnh Tịnh An, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tịnh An, dịu dàng nói: “Cô ấy đã không sao nữa rồi”.
Diệp Quân gật đầu, như nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu nhìn Tịnh Sơ bên cạnh: “Tịnh Sơ tiền bối, vị Thiên Hành Chủ kia của các bà bây giờ thế nào rồi?”
Nhất Niệm cũng ngẩng đầu nhìn Tịnh Sơ.
Tịnh Sơ trầm giọng đáp: “Bị bọn chúng liên thủ nhốt tại một thời không đặc biệt của vũ trụ Vô Gian”.
Diệp Quân hỏi: “Vậy có nghĩa là bây giờ cô ấy vẫn còn sống?”
Tịnh Sơ gật đầu: “Vẫn sống”.
Diệp Quân nói: “Nghĩ cách cứu cô ấy đi”.
Mắt Tịnh Sơ lập tức sáng lên.
Diệp Quân lại hỏi: “Thực lực vị Thiên Hành Chủ này của các bà thế nào?”
Tịnh Sơ muốn nói nhưng lại thôi.
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Rất yếu?”
Tịnh Sơ lắc đầu: “Thiên phú của cô ấy rất tốt, không hề kém ta và Phục Võ, nhưng cô ấy không có hứng thú với việc tu luyện, khi tu luyện, ngày nào cũng chèo thuyền câu cá…”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống: “Người thế này mà các bà lại để cho làm Thiên Hành Chủ à? Chắc chắn phải có sở trường gì đó chứ đúng không?”
Tịnh Sơ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Rất ham ăn, rất ham chơi”.
Diệp Quân không nói nên lời.
Tịnh Sơ lại nói: “Sở trường mà ngươi nói là chỉ phương diện đánh nhau hay là…”
Diệp Quân nói thẳng: “Thực lực của cô ấy so với bà thế nào?”
Tịnh Sơ nói: “Nếu chỉ so chiêu thôi thì cô ấy đánh không lại ta, nhưng nếu là trận chiến sinh tử thì cô ấy có thể giết được ta”.
Tịnh Sơ nói: “Ta đi cùng hắn”.