Nếu thật sự có năng lực như thế thì đúng là có thể tấn công nền văn minh khác, ít nhất bây giờ nền văn minh Thiên Hành không làm được điều này.
Loạn Cổ Đại Đế khẽ thở dài: “Tiếc quá, tộc chúng ta còn chưa nghiên cứu xong thì đã gặp phải họa lớn”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Lúc đầu ta thật sự không muốn đưa thứ này cho cậu, vì theo chúng ta được biết, năm đó thuật tu luyện thời gian này xem như cấm thuật ở vũ trụ đa nguyên kia, là thứ không được phép tu luyện, nhưng ta thấy Diệp công tử không phải người bình thường, nếu cậu tu luyện thì có lẽ không thành vấn đề.
Ông ta cược lớn như thế đương nhiên không phải vì suy nghĩ nhất thời, dựa vào kiến thức và sự hiểu biết với vũ trụ của ông ta, đương nhiên ông ta hiểu thanh kiếm trước mặt chắc chắn không phải do nền văn minh vũ trụ cấp năm tạo ra.
Chỉ cao thủ siêu cấp mới có thể nhìn ra sự bất phàm của thanh kiếm này.
Diệp Quân nhìn quyển sách thời gian kia rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn cất quyển sách đi.
Hắn vẫn luôn rất hứng thú với đạo Thời Gian này, không chỉ hắn mà Nhất Niệm cũng thế, cũng không biết sách thời gian này có thể kết hợp với thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp hay không, sau này phải nghiên cứu cùng Nhất Niệm xem sao.
Loạn Cổ Đại Đế cười khẽ: “Tiểu hữu, tộc Loạn Cổ nhờ hết vào cậu”.
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Quyển trục này là một cái bản đồ, rất nhiều người của tộc Loạn Cổ ta đang sống ở đó, nhờ cậu quan tâm đến họ”.
Diệp Quân nhận lấy quyển trục, chắp tay nói: “Chắc chắn rồi”.
Loạn Cổ Đại Đế gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Bản thể của tiền bối...”
Loạn Cổ Đại Đế cười nói: “Không còn bản thể gì nữa, ta đã chết vào năm đó rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Loạn Cổ Đại Đế khẽ nói: “Đây là số phận...”
Dứt lời, ông ta hoàn toàn tan biến.
Hơn chục nghìn cao thủ siêu cấp của tộc Loạn Cổ ở ngoài điện lập tức quỳ xuống, đau khổ hô to: “Tiễn biệt Tộc trưởng!”
Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng phức tạp, có thể nhìn ra chắc chắn trước đây Loạn Cổ Đại Đế cũng là một nhân vật tài giỏi, nhưng dù là cao thủ siêu cấp đến mấy cũng đều sẽ chết thôi.
Vũ trụ rộng lớn, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi tới trước mặt những cao thủ tộc Loạn Cổ kia, hắn nhìn về phía bốn cao thủ đứng đầu: “Cho hỏi các vị xưng hô thế nào?”
Cao thủ đứng đầu chắp tay nói với giọng điệu cung kính: “Bẩm Diệp thiếu, tại hạ tên Loạn Cổ Phong, ba người bên cạnh lần lượt là Loạn Cổ Lâm, Loạn Cổ Yên, Loạn Cổ Bình, chúng ta là bốn chiến tướng dưới trướng Tộc trưởng”.
Bốn chiến tướng!
Diệp Quân gật đầu, hắn phát hiện khí thế của bốn người này đều rất mạnh, ngoài hai quan chấp hành đứng đầu với Thiên Hành Chủ các đời, ở nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng có mấy người thắng được bốn người họ.
Còn có thể bồi dưỡng thêm!
Diệp Quân đưa tất cả cao thủ của tộc Loạn Cổ và Chiêm Thanh và Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Chiêm Thanh hoàn toàn sững sờ.
Mà những cao thủ tộc Loạn Cổ cũng rất kinh ngạc.
Chiêm Thanh nhìn về phía Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề: “Đây đã là đi ngược thời gian rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Nói đến đây, tâm trạng của hắn cũng trở nên phức tạp.
Năm đó khi có được Tiểu Tháp, tuy hắn cũng cảm thấy lợi hại, nhưng cũng không nghĩ nó lợi hại bao nhiêu.
Bây giờ mới thấy một hành động tùy tiện của cô cô từ rất nhiều năm về trước vẫn được xem là đỉnh cao mà vô số nền văn minh hiện tại cũng không thể với tới.