Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4495: Hắn thấy rất nghi ngờ.






Chiêm Thanh ôm lấy Tịnh Sơ từ phía xa, cười tươi nói: “Chỗ này của cô lại lớn hơn rồi”.



Oanh!



Chiêm Thanh lập tức bị một ý chí võ đạo mạnh mẽ đẩy lui...



Thấy thế, Chiêm Thanh bĩu môi: “Đừng keo kiệt như thế, sờ một chút thì có làm sao? Trong sách nói là càng sờ càng to đấy! Cô cũng có thể sờ ta mà...”



Tịnh Sơ xoay người rời đi.





Bà ta rất đau đầu với người phụ nữ háo sắc này.



Ác Đạo Điện.



Hôm nay, một ông lão đi tới trước Ác Đạo Điện, ông lão đưa mắt nhìn xung quanh, Ác Đạo Điện hiện tại cực kỳ vắng vẻ.



Ông lão đi vào đại điện, bên trong chỉ có một mình Thế Tông.







Ông lão cười khẽ: “Thế Tông đại nhân”.



Thế Tông nhìn thoáng qua ông lão, bình tĩnh nói: “Đạo Thiên tộc trưởng có gì muốn dặn dò sao?”



Ông lão gật đầu: “Ngày mai Đại Tế Sư tộc Đại Vu ta sẽ đến vũ trụ này, lúc đó chúng ta sẽ tiêu diệt triệt để nền văn minh Thiên Hành, đến lúc đó hy vọng Thế Tông và Điện chủ của quý điện sẽ giúp đỡ”.



Thế Tông gật đầu: “Đương nhiên rồi”.



Ông lão chần chừ một lát rồi nói: “Không biết điện chủ của quý điện...”



Thực lực của Thế Tông trước mắt không yếu, nhưng cũng không quá mạnh, không thể giúp đỡ quá nhiều cho tộc Đại Vu, vì thế lần này mục đích thật sự của lão ta khi đến đây là muốn Điện chủ kia ra mặt.



Thế Tông hờ hững nhìn lão ta, sau đó vẫn nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Các hạ yên tâm, vào ngày đại chiến, Điện chủ của chúng ta sẽ ra tay khiến bọn họ trở tay không kịp. Dẫu sao trận chiến này cũng rất quan trọng với Ác Đạo Minh”.



Ông lão nói: “Tộc trưởng tộc Đại Vu ta muốn gặp Điện chủ này”.



Thế Tông nhíu mày: “Các ông không tin tưởng Ác Đạo Minh chúng ta à?”



Ông lão bình tĩnh đáp: “Ông nói quá rồi, Tộc trưởng chỉ muốn làm quen Điện chủ, chỉ thế mà thôi”.



Thế Tông chậm rãi đứng dậy, ông ta cười nói: “Các ông cứ yên tâm, chắc chắn Ác Đạo Minh chúng ta sẽ dốc toàn lực trong trận chiến này, dẫu sao sau khi trải qua nội chiến, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đã chết trận, ngay cả Phục Võ kia cũng thế, bây giờ trong nền văn minh bọn họ cũng chỉ còn Tịnh Sơ là có chút thực lực. Có thể nói lần này chúng ta thắng chắc rồi, khả năng thắng cao như thế đương nhiên Ác Đạo Minh chúng ta không có lý do gì để từ chối cả, đúng không?”



Ông lão nhìn về phía Thế Tông, gật đầu nói: “Đến lúc đó rất mong hai vị đại giá”.



Dứt lời, lão ta xoay người rời đi.



Tuy lão ta mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng lão ta cũng không nghĩ nhiều, vì đúng như lời Thế Tông nói, với tình thế trước mắt thì bọn họ sẽ thắng chắc, Ác Đạo Minh không có lý do gì để từ chối cả.



Sau khi ông lão đi, Thế Tông chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó...



Trong Tiểu Tháp.



Diệp Quân đã đến được thế giới trong cây, xung quanh tràn đầy vô số năng lượng sinh mệnh Thiên Hành cực kỳ tinh khiết.



Sau khi đi vào khu vực này, hắn phát hiện thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn đang chủ động hấp thu năng lượng Thiên Hành xung quanh, hắn nhìn khắp nơi với vẻ tò mò.



Lúc này, một tia sáng xanh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, dừng lại trước mặt hắn không xa.



Trong ánh sáng có một bóng người, nhưng Diệp Quân hoàn toàn không thể nhìn rõ được người đó.



Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.



Lúc này, người kia đột nhiên duỗi tay phải ra, lúc Diệp Quân đang thấy khó hiểu thì bàn tay kia chỉ nhẹ một cái, một tia sáng bay thẳng vào giữa chân mày của Diệp Quân.





























chapter content