Ngay lúc các cường giả tộc Đại Vu kia xông về phía Diệp Quân, Tịnh Sơ đột nhiên chắn trước mặt Diệp Quân, trong mắt bà ta lóe lên một tia lạnh lùng, ngay sau đó bà ta tiến lên một bước, ý chí võ đạo đáng sự cuồn cuộn lao ra từ thủy triều, sau đó bà ta xông đến trước đánh một quyền.
Vèo!
Mấy chục cường giả tộc Đại Vu trước mặt bà ta bị nắm đấm của bà ta ép lui cả mấy vạn trượng.
Lúc này, Diệp Quân cũng bị một đám cường giả tộc Đại Vu đánh văng xa ra, mặc dù hiện giờ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng một mình hắn vẫn không thể đánh lại nhiều cường giả đỉnh cấp của tộc Đại Vu như thế.
Mấy vị Thánh Vương dẫn đầu xông đến chỗ Diệp Quân.
Diệp Quân ở phía xa híp mắt: “Tháp gia”.
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Tháp xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, ngay sau đó hàng vạn khí tức cực mạnh bỗng xuất hiện xung quanh, sau đó hàng vạn cường giả tộc Loạn Cổ đều bước ra từ trong Tiểu Tháp.
Thấy thế tộc trưởng tộc Đại Vu – Vu Đạo Thiên biến sắc: “Đây… là tộc Loạn Cổ… sao có thể…”
Không chỉ Vu Đạo Thiên mà lúc này các cường giả tộc Đại Vu đều ngơ ngác.
Sao cường giả tộc Loạn Cổ lại xuất hiện ở đây?
Đại Tế Sư trong bóng tối cũng nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra, khẽ cười nói: “Ẩn nấp nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa rồi sao? Cũng tốt thôi, vừa lúc bắt gọn một đám”.
Sau khi các cường giả tộc Loạn Cổ bước ra, ánh mắt họ lập tức nhìn sang cường giả tộc Đại Vu, trong mắt ai cũng hiện lên sát khí và sự phẫn nộ.
Năm đó tộc Đại Vu từng dẫn cả vạn tộc khác tàn sát tộc Loạn Cổ, đa phần người trong tộc Loạn Cổ đều chết trong tay các cường giả tộc Đại Vu ở trận chiến đó.
Bây giờ lại gặp nhau lần nữa là kẻ thù gặp nhau, cực kỳ căm phẫn.
Mà sau lưng ông ta, vô số cường giả tộc Loạn Cổ cũng xông tới, lúc này hai mắt các cường giả tộc Loạn Cổ đều trở thành màu đỏ như máu, sát khí ngút trời.
Nhìn thấy khí thế này, các cường giả tộc Đại Vu đều biến sắc.
Nhưng ngay lúc này, Đại Tế Sư của tộc Đại Vu ẩn nấp trong tối bỗng xòe tay ra, chẳng mấy chốc một cánh cửa đá nhỏ bay ra từ trong lòng bàn tay, cánh cửa đá ngược gió phồng lên biến thành cánh cửa rộng cả vạn trượng, ngay sau đó trong cánh cửa đá truyền đến từng khí tức lớn mạnh đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở đằng xa nhíu mày. Lúc này Tịnh Sơ xuất hiện bên cạnh hắn, bà ta nhìn cánh cửa đá: “Có rất nhiều cường giả đang chạy đến đây”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cường giả của nơi nào?”
Tịnh Sơ lắc đầu: “Ta không biết”.
Đúng lúc này, một người đàn ông có thân hình cao lớn vạm vỡ bỗng lao ra từ trong cánh cửa đá, người đàn ông này cao hơn người bình thường gấp đôi, hai tay như trụ cột, bờ vai rộng đủ để người ngồi lên, một tay cầm chiếc rìu chiến cực lớn, vô cùng áp bức.
Đúng lúc này, giọng nói Loạn Cổ Phong bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp, đây là tộc Cự Nhân ở thời kỳ tộc Loạn Cổ, tộc Đại Vu đang gọi những người giúp đỡ của vạn tộc năm đó”.
Diệp Quân nhíu mày, có vạn tộc thật ư?
Loạn Cổ Phong nói: “Có vạn tộc, nhưng cũng chỉ có mấy tộc đánh nhau giỏi thôi”.
Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Phong: “Các ông sợ không?”
Loạn Cổ Phong bật cười: “Sợ gì chứ? Chỉ cần cậu Diệp dám đánh, tộc Loạn Cổ sẽ đi theo mà không tiếc mạng”.
Diệp Quân bật cười: “Vậy thì đánh”.
Nói rồi hắn lắc người xông về phía ba Thánh Vương cách đó không xa.
Nhát kiếm này vừa được xuất ra, sắc mặt của ba vị Thánh Vương bỗng thay đổi, vì họ đã từng nhìn thấy sự khủng khiếp của thanh kiếm trong tay Diệp Quân, thế nên khi nhát kiếm đó của Diệp Quân lao đến, ba vị Thánh Vương lại liên tục lùi về sau, không dám đối đầu trực diện.
Diệp Quân chém một nhát kiếm vào không trung, nhíu chặt mày, hắn nhìn ba vị Thánh Vương không tiếp tục đuổi theo nữa, mà thân hình biến thành một tia kiếm quang đánh về phía bên phải.