Chử Tôn cung kính hành lễ: “Tham kiến Kỳ Chủ”.
Cô gái gật đầu: “Nói đi”.
Chử Tôn: “Tên Phạm Diêm La Thiên Tử...”
Ông ta trình bày mọi chuyện một cách ngắn gọn.
Cô gái nghe xong thì chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Chử Tôn chần chừ: “Kỳ Chủ, chuyện này...”
Cô gái đặt quyển sách xuống. Khi ánh mắt cô ta lia qua, Chử Tôn vội vã cúi mặt, không dám nhìn thẳng.
Cô gái cất giọng nhẹ nhàng: “Chử Tôn, ngươi nói xem vì sao Phạm Diêm La Thiên Tử lại muốn bảo vệ người kia, đến nỗi sẵn sàng đối đầu với chúng ta?"
Chử Tôn do dự lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không rõ”.
Cô gái mỉm cười: “Ngươi đã bị phẫn nộ lấn át lý trí nên không thể nhìn việc này một cách khách quan. Sở dĩ Phạm Diêm La Thiên Tử làm vậy đơn giản là vì lợi ích, có thể là tiền tài, nhân mạch hoặc bối cảnh...”
Chử Tôn nhíu mày: “Lợi ích về nhân mạch và bối cảnh?"
Cô gái cười: “Phải lớn đến mấy mới khiến Phạm Diêm La Thiên Tử không tiếc trở thành kẻ thù với văn minh Phệ Giả chúng ta?"
Sắc mặt Chử Tôn thay đổi.
Cô gái ôn hòa nói: “Chúng ta có mâu thuẫn với kiếm tu kia, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là việc nhỏ, không ảnh hưởng đến lợi ích trung tâm. Đã vậy thì việc gì phải đuổi tận giết tuyệt?"
Chử Tôn hạ giọng: “Kỳ Chủ nói không sai, chỉ là... chúng ta đã mất đi mấy chiến sĩ...”
Cô gái: “Ngươi đang nói đến thể diện?"
Chử Tôn gật đầu: “Phải”.
Cô gái cười: “Nếu người chống lưng cho hắn đến từ văn minh cấp bảy thì ngươi có còn nghĩ đến nó nữa không?"
Chử Tôn sửng sốt.
Cô gái: “Ngươi cảm thấy rất khó tin?"
Chử Tôn gật đầu: “Có lẽ... không có khả năng”.
Cô gái thản nhiên cười: “Nhưng nếu đúng vậy thì sao?"
Sắc mặt Chử Tôn sa sầm trong im lặng.
Cô gái đứng dậy, thong thả nói: “Ta cũng cho rằng không phải vậy, nhưng lỡ như đó là thật? Người này có thể khiến Phạm Diêm La Thiên Tử đích thân tiếp đón, chắc chắn không hề đơn giản. Chưa điều tra tường tận mà đã liều chết đến cùng, lỡ như sau lưng hắn là người của văn minh cấp bảy, hay là cường giả cao cấp không thuộc về cảnh giới thì thế nào?"
Chử Tôn khom lưng hành lễ: “Kỳ Chủ suy tính chu toàn, là thuộc hạ lỗ mạng”.
Cô gái mỉm cười: “Lần đầu tiên xem thường hắn là sai lầm của chúng ta. Làm sai cũng không cần phải sợ, nhưng sai đi sai lại thì là ngu xuẩn. Ngươi theo ta đến văn minh Quy Giả một chuyến”.
Rồi đứng lên đi ra ngoài.
Chử Tôn vội lùi sang bên nhường đường.
Hai người nhanh chóng biến mất bên trong tòa tháp.
...
Văn minh Quy Giả.
Diệp Quân đi theo Phạm Diêm La Thiên Tử đi vào một đại điện. Hắn ngẩn ra khi thấy bên trong có mười ba người đang quỳ, ở trước nhất chính là Chương Nam.
Cô ta thấy hắn thì biến sắc, run rẩy nói: “Cậu Diệp...”