Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4585: Nữ thần của vô số chàng trai.






Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao tỷ biết ta có kẹo… Không đúng, là Hồ Lô Quả…”



Phục Võ nói: “Nhất Niệm nói”.



Diệp Quân lắc đầu cười, hắn không ngờ đến điều này mà Nhất Niệm cũng nói với Phục Võ, hắn lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho cô ấy.



Phục Võ bóc vỏ xong thì cắn một miếng, không biết nghĩ tới điều gì mà trong mắt cô ấy hiện lên chút gợn sóng.



Diệp Quân cười: “Phục tỷ cũng thích ăn kẹo hồ lô à?”



Phục Võ khẽ gật đầu: “Ừm”.





Diệp Quân mỉm cười, cầm ấm trà lên rót cho Phục Võ một cốc, sau đó lại rót cho mình một cốc: “Ta phát hiện con gái bên ngoài đều thích ăn kẹo hồ lô”.



Phục Võ nhìn hắn, không nói gì.



Diệp Quân biết tính cô ấy không thích nói chuyện, nhưng hắn vẫn tìm một vài chủ đề để nói, đương nhiên hầu hết vẫn là hắn nói, thi thoảng Phục Võ cũng đáp lại.



Một lúc sau, đồ ăn đã được dọn lên.







Phục Võ gắp một miếng đậu phụ non, chấm một ít tương ớt rồi đưa vào miệng, một lúc sau mới khẽ nói: “Loại quả tên đậu phụ này ngon đấy”.



Diệp Quân: “…”



Rõ ràng Phục Võ rất thích đồ ăn ở hệ Ngân Hà, món nào cũng thử một miếng, nhưng có rất nhiều món cô ấy không biết tên, đương nhiên cũng không quan trọng, dù sao cô ấy đều cho rằng đó là một loại quả.



Sau khi ăn xong, thấy Phục Võ vẫn chưa thỏa mãn, Diệp Quân lại đưa cô ấy đi ăn các món ăn vặt ở phố ăn vặt.



Mặc dù vẻ mặt Phục Võ rất bình tĩnh, nhưng Diệp Quân nhìn ra được cô ấy đang rất vui, nếm thử món này một chút, món kia một chút.



Cứ thế, một người một quả ăn cho tới tận chạng vạng.



Bên bờ sông, hai người chậm rãi bước đi, Phục Võ tay trái cầm xiên thịt cừu, tay phải cầm kẹo hồ lô.



Một người một quả đi dọc ven hồ nửa canh giờ, sau khi Phục Võ ăn hết cây kẹo hồ lô cuối cùng thì tựa vào lan can nhìn bầu trời xa xôi, hoàng hôn nơi đó đỏ như máu, gió nhẹ thổi tới khiến mái tóc cô tung bay.



Thật lâu sau, cô ấy vén tóc vào tai, quay đầu nhìn Diệp Quân: “Bây giờ đi luôn à?”



Diệp Quân chần chừ một lát rồi đáp: “Ta muốn gặp hai người”.



Hắn vốn định sau này quay lại lần nữa sẽ tụ tập, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi gặp các cô ấy luôn.



Có thể đa tình, nhưng không thể vô tình.



Phục Võ gật đầu: “Ta ở đây chờ cậu”.



Diệp Quân cười đáp: “Được”.



Nói rồi hắn quay người biến mất.



Phục Võ im lặng một hồi rồi quay người nhìn mặt hồ phía xa, mặt hồ lấp lánh ánh vàng, lát sau, ánh mắt cô ấy cũng như nước trên mặt hồ, đột nhiên gợn lên một làn sóng, cô ấy cất tiếng ngân nga: “Nét phác họa trên sứ Thanh Hoa, đường bút uyển chuyển đậm nhạt. Cánh mẫu đơn trên thân bình cứ như nàng đã trang điểm…”







Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đến học viện Ngân Hà.



Học viện Ngân Hà ngày nay vẫn tấp nập như xưa, nơi đây vẫn là thánh địa trong lòng vô số học sinh Hoa Hạ.



Bỗng nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía một cô gái, cô ấy mặc váy dài màu xanh nhạt, duyên dáng vào tao nhã, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.



Cô gái này chính là Mộc Uyển Du, một trong hai người đẹp của học viện Ngân Hà.



Nữ thần của vô số chàng trai.



Mộc Uyển Du ôm một cuốn sách đi về phía trước, đúng lúc này như cảm nhận được điều gì, cô ấy bỗng quay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Quân đứng ở cổng trường, cô ấy sững người tại chỗ, giây tiếp theo cô ấy chạy thật nhanh, nhào vào vòng tay của một người đàn ông.



Lập tức, tất cả học viên đang có mặt đều đứng hình.





























chapter content