Cô gái nhìn hắn chằm chằm, không lên tiếng.
Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Thật mà”.
Nói rồi hấn chỉ vào đầu mình: “Khi ta tới đây, vùng đầu bị thương nặng”.
Cô gái chau mày, một lúc sau lại hỏi: “Ngươi đến từ đâu?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là một nơi tên hệ Ngân Hà”.
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ hơi nghi hoặc, hiển nhiên cô ấy chưa nghe đến nơi này bao giờ.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bây giờ hắn chỉ mong thanh kiếm trong đầu nhanh chóng loại bỏ hết sức mạnh Quang Âm ra khỏi cơ thể để đầu óc hắn có thể trở lại bình thường.
Như nghĩ tới điều gì nữa, Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, cười bảo: “Đừng nghĩ nữa, đến khi ta hoàn toàn khôi phục sẽ nói hết cho cô”.
Cô gái nhìn hắn rồi gật đầu.
Diệp Quân bật cười: “Đây là nơi nào?”
Cô gái không trả lời.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái, cô gái nói: “Có nói cho ngươi thì chắc chắn ngươi cũng chưa nghe tới bao giờ”.
Diệp Quân cười: “Cô không nói làm sao ta biết được?”
Cô gái nhặt một cành cây lên nhẹ nhàng uốn cong lại, đáp: “Nền văn minh Thiên Hành”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Diệp Quân cau mày.
Quen quá!
Cô gái quay lại nhìn hắn: “Đã nghe bao giờ chưa?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Ta cảm thấy rất quen thuộc, cũng có nghĩa là trước đây chắc chắn ta có biết”.
Cô gái hơi thắc mắc.
Diệp Quân bỗng lắc đầu: “Thôi, không nghĩ nữa, cứ nghĩ là đau đầu”.
Cô gái bẻ gãy cành cây trong tay: “Ngươi khá bí ẩn”.
Diệp Quân cười hỏi: “Vậy cô có sợ ta không?”
Cô gái lắc đầu.
Diệp Quân cười to.
Cô gái lại hỏi: “Ta có thể học kiếm không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô muốn học kiếm?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Chẳng phải cô học võ sao?”
Cô gái nhìn hắn: “Được không?”
Diệp Quân cạn lời, sao tính tình của cô gái này nóng nảy thế?
Thấy cô gái vẫn nhìn mình chằm chằm, Diệp Quân cười: “Được, ta dạy cô”.
Mà lúc này cô gái đã bắt đầu vung cành cây trong tay lên, dần dần, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.