Một lúc lâu sau đó, Phục Võ đẩy lui Tư Oánh bằng một quyền, cô ấy tức giận nhìn Tư Oánh: “Ngươi đừng ép ta”.
Thật ra cô ấy còn khá nương tay, không sử dụng hết toàn lực.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ: “Hôm nay ta phải giết chết hắn ta”.
Phục Võ giận dữ nói: “Hắn ta cũng đâu có làm hại tới nền văn minh Thiên Hành”.
Tư Oánh giận dữ nói: “Phục Võ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giữa người đàn ông ngoại tộc đó và ta, ngươi chọn ai”.
Phục Võ vung tay áo, giận dữ nói: “Ngang ngược”.
Dứt lời, cô ấy xoay người đi tới phía sau cây, chuẩn bị dẫn Diệp Quân rời khỏi đây.
Lúc này, Tư Oánh sau lưng cô ấy đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Phục Võ thoáng chốc trở nên lạnh lùng, sau đó đột nhiên xoay người đánh một quyền.
Ầm!
Một quyền đánh ra, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Tư Oánh lùi lại một lần nữa.
Sau khi dừng lại, Tư Oánh không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm Phục Võ: “Phục Võ, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, giữa tỷ muội và người đàn ông ngoại tộc kia ai quan trọng hơn!”
Lúc này Phục Võ cũng nổi trận lôi đình, đang giận dữ mà Tư Oánh còn ngang ngược như thế, lập tức phẫn nộ nói: “Đàn ông quan trọng hơn, đàn ông quan trọng hơn ngươi, được chưa?”
Nói xong, cô ấy xoay người bay tới phía sau cây, sau đó dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối chân trời.
Tư Oánh dưới gốc cây nhìn về phía chân trời như mất hồn, một lát sau, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi từ trong mắt nàng ta.
Phục Võ dẫn Diệp Quân đi tới một dãy núi sâu, cô ấy tìm một hồ nước, sau khi nhẹ nhàng đặt Diệp Quân xuống một tảng đá, cô ấy ngồi bên cạnh Diệp Quân, im lặng không nói một lời.
Diệp Quân nhìn cô ấy, sau đó nói: “Tại sao các cô lại ghét đàn ông ngoại tộc thế?”
Hắn nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ.
Phục Võ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Do quy định của thần pháp Thiên Hành, không được thông hôn với đàn ông ngoại tộc”.
Diệp Quân nhíu mày: “Làm bạn cũng không được à?”
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp.
Diệp Quân lắc đầu: “Tỷ muội kia của cô nóng tính quá, còn hơi hồ đồ nữa, nhưng ta nhớ hình như ta cũng có một người thân rất hồ đồ... Có điều không nhớ ra được đó là ai”.
Phục Võ im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: “Cô ấy rất tốt, chỉ là hơi bướng bỉnh, tư duy rất kỳ lạ”.
Diệp Quân cười khẽ: “Đúng là rất bướng”.
Thật ra hắn rất muốn nói là cô cũng rất bướng, nhưng sau khi nghĩ đến tính cách của cô ấy thì không nói nữa.
Nha đầu này mà nổi giận cũng khiến người ta rất đau đầu, đừng chọc giận cô ấy thì tốt hơn.
Phục Võ nhìn Diệp Quân: “Thương tích của ngươi hiện tại sao rồi?”
Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám: “Vẫn không ổn cho lắm”.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Phục Võ: “Sao vậy?”
Phục Võ nhìn hắn, không nói một lời.