Nhà họ Dương còn có người.
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ phía sau Phục Võ, người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài xanh lam, mái tóc đen xõa xuống, ánh mắt dịu dàng như nước, môi nở một nụ cười bình thản.
Nhìn thấy người đến, ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo trên bầu trời lóe lên vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ người phụ nữ này lại đến.
Phục Võ quay đầu hơi ngờ vực nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ mỉm cười, dịu giọng nói: “Ta là cô cô của nó”.
Cô cô!
Phục Võ nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy kinh ngạc, vì vừa rồi đối phương chỉ trấn áp nhẹ vậy thôi mà sức mạnh đáng sợ trong người cô ấy đã lắng xuống.
Cực kỳ mạnh!
Lúc này, các cường giả nền văn minh cách đó không xa cũng đang nhìn chằm chằm người phụ nữ này, trong mắt hai thủ lĩnh Cổ Hưu và Quy Du Kỳ cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, vì người phụ nữ đứng trước mặt họ quá mức bình thường.
Có hai khả năng, một là đối phương bình thường thật, hai là họ không thể cảm nhận được thực lực thật của đối phương…
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, mỉm cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười nói: “Thanh Khưu cô nương, đã lâu không gặp”.
Trong các Thiên Mệnh, ông ta có thiện cảm nhất với bản thể Thiên Mệnh trước mặt này, vì người này là người bình thường nhất…
Người không bình thường nhất dĩ nhiên là người tên là Diệp Thanh Thanh đó…
Chưa từng thấy ai lầy lội như vậy.
Ông ta mà nhìn thấy bà ấy thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Thanh Khưu cười nói: “Lần này tên đó muốn phá kén trùng sinh nên ta cũng không tiện ra tay, nhưng số phận của cô nương này thay đổi vì nó, nếu để cô nương này chết ở đây thì chúng ta có lỗi với người ta quá”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy bây giờ ngươi định thế nào?”
Thanh Khưu nhìn Phục Võ trước mặt, mỉm cười nói: “Cô đi theo ta đi”.
Phục Võ quay đầu lại nhìn lốc xoáy Quang Âm đó, sau đó lắc đầu.
Thanh Khưu cười nói: “Đừng lo lắng cho nó, lần này nó tự có thử thách của mình, để nó tự mình rèn luyện cũng tốt”.
Phục Võ vẫn hơi do dự.
Thanh Khưu đang định nói gì nữa, lúc này Cổ Hưu cách đó không xa bỗng cười nhạo: “Đi? Ngươi nghĩ ngươi muốn đi là có thể đi à?”
Thanh Khưu nhìn ông ta, chỉ giơ ngón tay lên.
Vèo...
Ngay lập tức, mấy chục vạn cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu còn chưa phản ứng thì đầu đã văng ra xa.
Máu bắn ra nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đầu óc Cổ Hưu và Quy Du Kỳ trống rỗng…
Lúc này Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn cũng hóa đá như bức tượng gỗ.