Nói xong ông ta xoay người rời đi, khi đi đến cửa đại điện, ông ta bỗng dừng lại: “Ta đã quyết định dẫn nhà họ Phương về Ung Châu… Bây giờ nhà họ Phương chúng ta không chỉ trở thành trò cười của thành Quan Huyên, mà cũng đã trở thành trò cười của Ung Châu… Tiểu Ngự… cậu tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Sau khi Phương Đình đi, Phương Ngự đứng ở cửa đại điện, lặng thinh hồi lâu.
Lúc này Dương Việt xuất hiện bên cạnh Phương Ngự, y quay đầu nhìn Phương Ngự: “Hối hận sao?”
Phương Ngự lắc đầu: “Không hối hận”.
Dương Việt nhìn Phương Ngự: “Tại sao?”
Phương Ngự mỉm cười: “Bây giờ thế giới này không tốt như vậy, nhưng ta tin sau này Dương huynh có thể làm cho thế giới này trở nên tốt hơn”.
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Dương Việt trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó khẽ cười nói: “Huynh đệ? Ngươi quả thực vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, một nhân vật tuyệt thế như viện trưởng sao có thể làm huynh đệ với một người phàm như ngươi?”
Dứt lời, Dương Việt xoay người rời đi.
Trong tinh không đặc biệt, Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó xoay người nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, Tịnh tông chủ bỗng xoay người nhìn thẳng vào hắn: “Ván này ta thua rồi”.
Ầm!
Thoáng chốc khí tức kiếm đạo của Diệp Quân điên cuồng tăng lên, từng luồng kiếm ý trào ra từ trong người hắn, lúc này toàn bộ thời không xung quanh hắn sôi sục, sau đó biến mất, cho dù là sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong cơ thể hắn cũng bị tiêu diệt bởi kiếm ý của hắn.
“Vãi chưởng, lợi hại!”
Giọng nói run rẩy của Tiểu Tháp vang lên: “Chết tiệt… mẹ nó chứ… Mau lên, mau lấy kiếm Thanh Huyên ra…”
Diệp Quân hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, lấy kiếm Thanh Huyên ra.
Tiểu Tháp phấn khích nói: “Cảm nhận được gì không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Tiểu Tháp phấn khích nói: “Ngươi để kiếm ý của ngươi đi vào trong kiếm Thanh Huyên đi”.
Mặc dù Diệp Quân cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn làm theo, sau khi kiếm ý của hắn đi vào, hắn phát hiện có chín ô vuông xuất hiện trên kiếm Thanh Huyên, hai ô vuông trước mặt có kiếm quang.
Thấy thế Diệp Quân cực kỳ kinh ngạc: “Tháp gia, đây là?”
Tiểu Tháp bật cười: “Kiếm đạo cấp chín, đây là kiếm đạo cấp chín mà cô cô ngươi làm cho ngươi. Nói đơn giản là nếu kiếm ý của ngươi có thể làm cho tất cả các ô vuông sáng lên thì tức là kiếm do kiếm ý của ngươi ngưng tụ có cấp bậc giống với kiếm Thanh Huyên hiện tại… Lúc đó không dùng kiếm Thanh Huyên, kiếm ý của ngươi cũng có thể một nhát kiếm phá vỡ vạn pháp, ngoài các cường giả cực mạnh, chẳng hạn như người trước mặt ngươi… không ai có thể phá được kiếm ý của ngươi”.
Diệp Quân cảm thấy phấn khích: “Nói thế nếu tất cả các ô vuông đều sáng lên tức là thanh kiếm do kiếm ý của ta ngưng tụ có khả năng tương đương với kiếm Thanh Huyên?”
Tiểu Tháp cười nói: “Đúng thế, lợi hại lắm! Ha ha!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, trước kia sao không nói chuyện này với ta?”
Tiểu Tháp nói: “Trước đây ngươi quá yếu, nói thì có ích gì? Bây giờ cho dù ngươi đã từ số không lên một rồi, mặc dù ngươi chỉ làm sáng được hai ô vuông nhưng cảnh giới kiếm đạo của ngươi chắc chắn không thua kém Phục Võ trước đây”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Ta đỉnh thật… chỉ là tại sao cảnh giới kiếm đạo của ta lại đột nhiên tăng lên?”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ rồi nói: “Không đúng, không phải là ngươi lợi hại, là người trước mặt ngươi mạnh, là cô ta quá mạnh, vì Đạo của cô ta đối lập với ngươi nhưng bây giờ cô ta đã công nhận Đạo trật tự của ngươi từng chút… Mẹ kiếp, nếu khiến cô ta công nhận ngươi hoàn toàn thì ngươi sẽ vô địch. Giống như Tiêu Dao Kiếm Tu công nhận ông nội ngươi năm đó, làm cho ông nội ngươi bay lên… Mau, đi chinh phục cô ta đi…”
Diệp Quân vẫn không nói gì, Tịnh tông chủ bỗng nhìn bụng Diệp Quân: “Nứt”.
Rắc!
Diệp Quân nhìn cô ta.