Tịnh tông chủ vung tay làm Diệp Quân biến mất, rồi xoay người nhìn vào vũ trụ: “Ngươi sẽ hối hận”.
Như cảm nhận được điều gì, cô ta nhìn về phía Diệp Quân biến mất rồi nhíu mày, ánh mắt lạnh đi: “Trong thời gian đánh cược, ngươi mà dám đụng vào hắn hoặc phá vỡ quy tắc thì đừng trách ta đồ sát cả văn minh của người”.
Lâu thật lâu sau, Diệp Quân mở mắt ra.
Rồi lập tức bật dậy.
Hắn đang nằm giữa đường cái với người qua người lại kế bên.
Cảm nhận thân thể của mình, thấy cảnh giới, thân xác và cảnh giới kiếm đạo đã biến mất.
Bấy giờ mới nhớ ra vụ cược giữa mình và Tịnh tông chủ.
Hắn gọi: “Tháp gia ơi?"
Tiểu Tháp: “Nghe”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Đây là đâu vậy?"
Tiểu Tháp: “Không biết nữa. Ta bị phong ấn trong cơ thể ngươi, bây giờ chỉ có thể nói chuyện được thôi chứ không làm gì được, ta thành bùa may mắn rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp: “Tịnh tông chủ bảo nếu trong vòng ba năm, ngươi có thể thành công gia nhập thư viện Quan Huyên ở thành Quan Huyên thì sẽ vượt qua ải thứ nhất”.
Diệp Quân ngẩn ra: “Vậy thôi hả? Gia nhập trong ba năm cũng đâu có gì khó”.
Hắn cười: “Không cần đến ba năm, một... Không, nửa năm thôi là ta làm được”.
Tiểu Tháp: “Ghê đấy, ta tin ngươi”.
Diệp Quân đứng dậy, nhìn nhìn xung quanh rồi quyết định tìm hiểu xem đây là nơi nào.
Dung mạo hắn đã bị thay đổi, tuy không nhiều nhưng sẽ không ai nghĩ tới viện trưởng.
Hỏi thăm một hồi, hắn đã biết nơi này là đâu.
Cũng hãi hùng vô cùng.
Bởi vì đây là Thanh Châu nơi cha hắn từng sinh ra.
Không ngờ Tịnh tông chủ lại đưa hắn đến đây.
Diệp Quân lại điều tra về các thế lực lớn tại địa phương. Thư viện Quan Huyên đương nhiên đứng đầu, sau là Tiên Bảo Các và Kiếm Tông, tiếp đó là ba đại gia tộc họ Diệp, Thác Bạt và Tần.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, quyết định gia nhập Kiếm Tông.
Dù sao cũng là kiếm tu, nơi đó sẽ phù hợp hơn là thư viện.
Hắn hỏi thăm địa chỉ Kiếm Tông rồi bắt đầu lên đường, sau đó thấy nhức cả người.
Bởi vì từ đây đi đến đó phải cách cả ngàn dặm, đi bộ chắc cũng nửa năm.
Mà hắn lại không có tiền!
Tiền đâu?
Diệp Quân đau cả đầu.
Từ khi rời nhà họ Diệp đến giờ, hắn đã bao giờ thiếu tiền đâu.
Nhưng đó là thứ yếu, quan trọng nhất là hắn đói bụng.
Bây giờ không còn ích cốc như trước nữa.
Phải kiếm tiền thôi!
Diệp Quân hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.
Hắn nghĩ tới Tiên Bảo Các.
Nơi này cho vay tiền.
Diệp Quân vội vàng chạy đến thì bị một quản sự chặn lại: “Làm gì đấy?"