Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4682: “Mình đọc sách nhé”.




Sau này phải dùng thiết lập gốc cho nó!!





Diệp Quân hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục đi tới.



Trước Kiếm Tháp của Kiếm Tông ở Thanh Châu, mọi người đều đang tụ tập ngóng trông người bí ẩn vượt ải.



Nhưng một hồi lâu trôi qua mà không có động tĩnh gì.



Làm ai nấy đều sinh lòng hoài nghi.



Sao lại im lìm thế này?





Đứt gánh giữa đường rồi sao?



Lại qua thêm một hồi nữa mà không có gì xảy ra, có người bắt đầu nóng máu.



Các kiếm tu đứng ở các kiếm tháp khác thuộc Thanh Châu thì bắt đầu xì xào. Có người nói người bí ẩn đã bỏ mạng bên trong, có người nói đối phương giấu thực lực, không muốn gây chú ý, có người lại nói chắc hắn chột bụng đi ngoài...



Dù là thế nào đi nữa thì việc người bí ẩn vượt ải đã khiến vạn châu trở nơi náo nhiệt.







Rất nhiều thế gia và tông môn đều bắt đầu điều tra xem đây là ai.



Yêu nghiệt thế này, sao có thể bỏ qua?



Trước kiếm tháp của Thanh Châu là Dương Dĩ An ngồi trên một tảng đá, hai tay ôm gối, mắt không rời khỏi tháp.



Cô bé biết bên trong vô cùng nguy hiểm nên không khỏi hồi hộp, tuy vậy vẫn tin người kia có thể thoát ra.



Không lâu sau, các kiếm tu khác dần tản đi.



Dương Dĩ An ngồi chờ từ trưa cho đến tối mịt không còn bóng người.



Hai mắt vẫn đăm đăm nhìn kiếm tháp.



Hai giờ nữa trôi qua mà Diệp Quân vẫn chưa xuất hiện, mặt Dương Dĩ An tái nhợt đi trông thấy, hai tay siết lại thật chặt.



Thêm một giờ nữa.



Đêm đã khuya mà kiếm tháp vẫn không có động tĩnh gì.



Dương Dĩ An đứng bật dậy, không màng tất cả mà nhào tới.



Phải đi tìm huynh ấy!



Mặc kệ tất cả!



Cô bé phải đi tìm hắn!



Đương lúc Dương Dĩ An chuẩn bị vọt vào kiếm tháp, bỗng nghe một giọng nói vang lên từ phía sau: “Dĩ An!"



Cô bé cứng đờ tại chỗ, quay lại thì thấy Diệp Quân đang đứng mỉm cười gần đó.



Cả người hắn tả tơi xơ mướp, giày đi mòn cả gót.



Dương Dĩ An hấp tấp chạy tới, khi gần đến thì dừng lại, cúi mặt thì thầm: “Huynh... về rồi”.



Diệp Quân: “Ừm, truyền tống trận trong đó đưa ta đi hơi xa nên về muộn”.



Dương Dĩ An gật gù: “Ừ”.



Rồi lấy ra một ít điểm tâm: “Huynh ăn đi”.



Diệp Quân cười: “Hai mình ăn chung”.



Dương Dĩ An gật đầu: “Ừ”.



Hai người ngồi xuống trước kiếm tháp dưới vầng trăng tròn vành vạnh.