Khiến vô số tông môn thế gia kinh ngạc.
Chỉ có một số dòng dõi có nguồn gốc sâu xa biết được chút ít về thân phận người này.
Nghe ông lão nói xong, nữ kiếm tu áo trắng nhíu mày khi nhận ra thanh niên này được miêu tả hệt như người mình gặp phải.
Chẳng lẽ là hắn thật?
Việt Kỳ lên tiếng: “Chuyện này đừng nói với ai, lui ra đi”.
Ông lão cung kính thi lễ rồi lùi lại.
Việt Kỳ: “Chúng ta đi xem”.
Hai người đồng loạt biến mất.
Dương Dĩ An gối đầu lên tay Diệp Quân, hai người nằm nhoài ra ngủ trước Kiếm Tháp.
Diệp Quân tuy nhắm mắt, hít thở đều đặn nhưng lại đang tính toán kế hoạch tiếp theo thế nào chứ không ngủ.
Nữ kiếm tu áo trắng kia thấy hắn thì sa sầm mặt.
Quả nhiên là tên này!
Việt Kỳ quay sang hỏi: “Ngươi biết hắn sao Ngu Ngưng?"
Cô gái đáp với vẻ mất tự nhiên: “Có gặp một lần”.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân một hồi, chân mày nhíu lại.
Ngu Ngưng: “Hắn che giấu cảnh giới sao sư phụ?"
Việt Kỳ lắc đầu: “Không”.
Ngu Ngưng nhíu mày: “Có cần phải điều tra?"
Việt Kỳ: “Không cần”.
Ngu Ngưng không hiểu.
Việt Kỳ: “Không có ác ý là được”.
Rồi xoay người rời đi.
Ngu Ngưng quẳng cho Diệp Quân một cái liếc xéo lạnh lùng rồi đi theo.
Ngày hôm sau.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An đi tìm trưởng lão ngoại viện, đưa một tấm thẻ gỗ ra.
Đây là bằng chứng cho mỗi lần vượt ải thành công.
Trong tay hắn có năm cái, cái này là cái thứ ba, có thể giúp hắn tiến vào nội môn.
Trưởng lão ngắm nghía tấm thẻ một hồi rồi hỏi: “Tiên Thiên à?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ông ta cười khà khà: “À, định giấu nghề chứ gì? Hiểu hiểu, ta quen quá mà”.
Diệp Quân: “...”