Việt Kỳ: “Vậy người này sẽ đứng đầu bảng xếp hạng nội môn”.
"Ta phản đối!"
Một thiếu niên áo đen bất ngờ xuất hiện trên đài, nhưng chưa kịp mở miệng thì Diệp Quân đã biến mất.
Thiếu niên hốt hoảng muốn ra tay, chỉ một giây sau đã bay ra mấy chục trượng, ngã xuống đất co quắp trong cơn hôn mê.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ai phản đối nữa?"
Hắn biết mình cần phải ra tay dứt khoát để bọn họ sợ, bằng không sẽ càng phiền toái.
Những nguời khác trố mắt nhìn nhau, không ai hó hé gì.
Việt Kỳ vươn tay đẩy một chiếc nhẫn sang cho Diệp Quân: “Phần thưởng của hạng nhất nằm trong đây”.
Rồi bà ta biến mất.
Diệp Quân nhìn vào trong, thấy một quyển kiếm kỹ cấp Thiên, hai nghìn viên linh tinh cực phẩm, một chút đan được, quý giá nhất là đan Phá Cảnh giúp tăng cảnh giới.
Hắn thu nhẫn vào, ngự kiếm bay tới chỗ Dương Dĩ An, thấy cô bé cười toe nói: “Hạng nhất!"
Diệp Quân cười: “Nhưng mà hơi bịp”.
Rồi kéo Dương Dĩ An lên, biến mất ở nơi xa.
Hai người đi đến nơi Phó Cát ở, lại phát hiện An Mộc Cẩn cũng ở đây.
An Mộc Cẩn đang hỏi Phó Cát: “Hắn có uy hiếp ngươi không?"
Phó Cát lắc đầu: “Không có”.
An Mộc Cẩn nổi giận: “Vậy tại sao lại từ bỏ? Ngươi có biết ngươi là kiếm tu không...”
Phó Cát im lặng.
Diệp Quân xen vào: “Ta bảo hắn làm vậy”.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên quay lại: “Ngươi...”
Diệp Quân gật đầu.
Mặt An Mộc Cẩn vặn vẹo đi: “Diệp huynh...”
Thấy Diệp Quân đi tới, y cả giận gắt lên: “Các ngươi đang làm nhục ta!"
Dương Dĩ An lên tiếng: “Ngươi phải đi tìm ông Đại trưởng lão nhà họ An mới phải. Nhà Phó Cát chỉ bán bánh bao, làm sao chọi lại với nhà các ngươi? Nhà họ An tới nói chuyện, y không biết thức thời thì ai biết còn bị gì đâu!"